Hồng Sơn vò đầu bức tai, anh đã nhắn lại liên tục bốn tin khác, xin chuộc lại vợ mình, nhưng hắn dứt khoát không trả lời. Máy điện thoại của Lan Chi đã bị tắt. Anh đành gửi lại các tin nhắn đó theo địa chỉ email mà mình nhận được, vẫn không có hồi âm.
_______________________
Bất chợt, cánh cửa phòng tắm bật mở, hai gã đàn ông mỉm cười bước vào.
Gã đàn ông bên trái, hay phù hợp hơn là một câu bé, chính là tên Thuận cao gầy mà Lan Chi đã gặp trong buổi tiệc.
Lan Chi tròn mắt nhìn gã đàn ông bên trái, nàng mãi mãi không bao giờ quên gương mặt của hắn. Gò má cao, mắt ti hí, răng hô vàng ám khói thuốc. Gã chính là tên quản giáo Bình đã sàm sỡ nàng với các lý do bẩn thỉu.
Gã trốn vào Nam theo Hành, rõ ràng gã đang sợ những chứng cứ bất lợi của mình trong máy ông Cung bị lộ ra.
– Cô em, còn nhớ anh không ? – mắt hắn lóe sáng nhìn thân thể trần truồng của nàng.
Hai gã hau háu nhìn cơ thể Lan Chi, gã không giấu diếm sự thèm thuồng của mình đối với nàng.
Lan Chi hít một hơi sâu, nàng đứng thẳng người lên, phô bày hết những đường cong cơ thể và làn da trắng mịn không tì vết của mình.
– Các anh muốn tôi ư? Vậy thì đến đây đi. – Lan Chi nói.
Bình thoáng ngạc nhiên vì biểu hiện của nàng, nhưng gã chỉ nhếch mép lên cười, tay cởi quần áo của mình.