VN88 VN88

Truyện 18+ mới cập nhật ham muốn tiềm ẩn (Hay)

Tiệc Tân gia
Sau đó 1 năm, vợ chồng Lan Chi – Hồng Sơn chuyển ra một ngôi biệt thự tại Quận 2. Ngôi biệt thự có diện tích khá lớn, gần 700m2, phía trước là thảm cỏ xanh, vườn hoa lan nhỏ, một căn chòi mái ngói trên thảm cỏ đủ chỗ cho 6 người ngồi, phía sau có hồ bơi biệt lập dài 20m. Lan Chi rất hài lòng về ngôi nhà. Đối với nàng đó là một thế giới riêng của hai vợ chồng, một thế giới hoàn toàn tự do không có sự gò bó.
1 tuần sau khi dọn nhà, Hồng Sơn nói với vợ mình sẽ tổ chức tân gia, mời bạn bè cơ quan chồng và anh em hội tennis tới chơi. Hai vợ chồng đồng ý và thống nhất ngày Chủ Nhật tới sẽ tổ chức BBQ ngoài trời quanh khu vực hồ bơi, khách mời được khuyến khích mang theo đồ bơi.
Anh muốn em thật đẹp, thật vui trong ngày hôm đó – Hồng Sơn nhìn sâu vào mắt nàng và nói. Giọng anh hơi rung rung.
Em lúc nào chẳng đẹp.. Hi hi – Lan Chi khúc khích cười trong vòng tay chồng.
Haizz.. anh biết chứ. Nhưng anh muốn em cảm thấy tự do, thoải mái, không vì hôn nhân của mình mà ràng buộc – Sơn ngừng một chút, mắt nhìn vợ với tất cả yêu thương.
Lan Chi tròn mắt nhìn chồng, đang suy nghĩ về ý tứ trong câu nói của chồng.
Anh ý thức được rằng anh đang sở hữu một món quà hoàn mỹ của thượng đế, anh không thể vì chút ích kỷ của mình mà ngăn cản em bay xa ra thế giới bên ngoài. Nhưng em yên tâm, dù em bay đến đâu, anh vẫn luôn bên em – Sơn hít một hơi sâu, chàng nói thật nhanh như có chuẩn bị trước.
Lan Chi vẫn hướng ánh mắt trân trối nhìn chồng, ánh mắt của nàng chuyển từ mắt này sang mắt kia của chồng, như tìm kiếm hết ý nghĩa câu nói của chồng. Nàng không phải không hiểu, nhưng nàng không ngờ Sơn có thể thông suốt được tâm nguyện nàng chôn kín bao lâu. Suốt một năm qua, từ sau đêm tân hôn, hai vợ chồng quay lại sinh hoạt bình thường, cũng không nhắc đến chuyện của đêm hôm đó. Thể hiện bên ngoài, Sơn không kém hơn bất cứ người chồng hoàn hảo nào, về thu nhập, về ân cần chăm sóc vợ, về sức khỏe chăn gối. Lan Chi nhận thức mình đang được tắm trong ánh nắng hạnh phúc, nhưng ánh nắng chỉ phủ xuống khi có mặt Sơn bên cạnh, khi vắng mặt anh mây đen lại kéo về lạnh lẽo âm u trong cõi lòng Lan Chi.
Đối với Hồng Sơn, từ sau đêm tân hôn, anh đã tránh suy nghĩ đến những gì xảy ra. Anh luôn cố gắng bình thường, như bao người chồng khác. Nhưng mỗi khi hai vợ chồng gần nhau, anh lo lắng khi nhận ra rằng Lan Chi không thật sự sung sướng như nàng cố gắng biểu hiện bên ngoài. Nàng vẫn đạt cao trào, nàng vẫn co thắt như muốn dìm chết dương vật anh mỗi khi nàng cực khoái. Nhưng chưa bao giờ nàng có lại sự hưng phấn như đêm hai vợ chồng làm tình ngoài ban công. Anh lên mạng tìm hiểu về thái độ tình dục phụ nữ, anh cũng không ngờ có lúc mình phải đọc những thứ này, trước đây anh luôn tự tin rằng trình độ của mình có thể viết sách được. Anh đọc rất nhiều, để liên kết những biểu hiện và sự kiện trong câu chuyện vợ kể, để đi đến kết luận anh không thể đáp ứng đủ nhu cầu tình dục của vợ. Anh có thể thõa mãn những nhu cầu thể xác, nhưng anh còn xa mới đáp ứng đủ đòi hỏi về thõa mãn tinh thần của Lan Chi. Mỗi sáng, Sơn đi làm trễ hơn vợ, nhưng chưa bao giờ anh ngủ nướng để bỏ qua giây phút ngắm vợ thay quần áo, nó như một ly cà phê cực mạnh giúp anh sảng khoái mỗi ngày. Sơn nằm trên giường nhìn vợ thay quần áo đi làm, nhìn cơ thể hoàn mỹ của nàng, cơ thể của nàng ngày càng đẹp hơn. Anh không dám nghĩ đến cảm giác chia sẻ thân thể này với bất cứ một người đàn ông nào khác.
Mọi việc cứ diễn ra đều đều như thế trong suốt một năm, Sơn từ từ nhận ra Lan Chi đang mất dần sức sống, nàng vẫn tươi khỏe, vẫn làm việc, nhưng nàng như đánh mất đi điều gì đó, điều gì rất quan trọng đối với nàng. Sơn biết phần trách nhiệm này thuộc về mình, anh phải trả lại cho Lan Chi, trả lại cho tạo hóa một người đàn bà hoàn mỹ trước đây. Để làm được điều này anh phải vượt qua chính bản thân mình.
Hồng Sơn hôn lên trán vợ rồi quay lưng đi vào Garage chuẩn bị lấy xe đi làm. Khi anh vừa đến ngạch cửa, thì tiếng Lan Chi vang nhẹ sau lưng anh:
Em cảm ơn anh.
Sơn đứng chững lại, hai vai anh hơi rung, nhưng mím môi kiên quyết đi tiếp. Anh biết anh không còn đường quay lại. Anh đã mở cửa cho nàng bay cao, khi quen với sự tự do trên bầu trời, liệu nàng có còn nhớ đến cái ***g chật chội này. Anh không biết mình làm đúng hay sai.
Sáng nay khi tiễn chồng đi làm, nghe những lời nói của Sơn, tim Lan Chi đập thật mạnh và nhanh, lâu lắm rồi tim nàng không nhảy lên với nhịp độ đó. Sáng thứ Bảy, theo kế hoạch nàng sẽ đi chợ tại Metro An Phú để chuẩn bị cho bữa sáng Chủ Nhật tân gia. Nhưng đã 10h00 nàng vẫn ngồi bần thần bên ô cửa sổ, tâm trí nàng ngổn ngang, lo lắng, hồi hộp và cả sợ hãi. Nàng ý thức được đây là cơ hội của mình, nếu nàng không vượt qua được, thì vĩnh viễn phải chấp nhận chôn kín những ham muốn tiềm ẩn của mình.
Chợt chuông điện thoại bàn réo lên, Lan Chi giật mình trở về hiện tại. Nàng đứng lên, nhấc điện thoại trong phòng bếp.
Alô
Chi hả, tao nè – Giọng Thuyên vang lên bên kia – Đi uống café không nhỏ.
Không – Chi trả lời theo phản xạ, nàng không còn tâm trí cho giải trí.
Uh, nhỏ này chán ngắt, sau đừng rủ bà nhé. Bye ah – Thuyên giận dỗi.
Vừa đặt tai nghe xuống mắt Chi chợt sáng lên, nàng bấm gọi lại số di động của Thuyên, sau 5 tiếng reng, giọng Thuyên dài thượt bên kia vang lên:
Gì nữa, đã nói là không uống café mà.
Ở đâu? – Lan Chi không đủ kiên nhẫn dài dòng.
Haizz, rồi 41 Hồ Xuân Hương, tới liền ah.
OK – Lan Chi cúp máy.
Quán Café 41 Hồ Xuân Hương là quán quen của cả nhóm, nó không hoành tráng, không sang trọng, nhưng có một điểm mà cả nhóm đều thích là nó rất yên tĩnh. Không gian yên tĩnh rất thích hợp cho những người thích nói nhiều.
Chiếc taxi dừng lại êm ái trước cửa quán, Lan Chi bước xuống. Hôm nay nàng ăn mặc rất kín đáo nhưng vẫn không thiếu nét gợi cảm, những chiếc quần nàng ưa thích đều bảo đảm phải khoe được đường nét căng tròn của cặp mông, những chiếc áo nàng thích thường không ngoài những chất liệu mỏng tang, có thể cho người đối diện thấy được áo lót nịt nữa ngực và đường hai bầu vun tròn sức sống phía trên. Lan Chi bước vào quán, tay tháo mắt kính, khẽ gật đầu cảm ơn anh nhân viên mở cửa cho nàng, nàng đi thẳng về 1 góc quen thuộc của quán. Thuyên đã ngồi đó, hai tay chống cằm, mắt không thèm liếc lên, ra vẻ đây chảnh chọe.
Sorry tao tới trễ chút – Lan Chi cười nhẹ, nói.
Không sa-ri sa-riết gì hết, đây đợi đến đói rồi, trả tiền ăn mau.
Rồi, được rồi, đây lo hết, được chưa – Lan Chi ậm ừ cho qua.
Ừm, nể tình mày mau mắn. Có chuyện gì nói? – Thuyên nói chuyện như bề trên.
Mày rủ tao uống café mà, tao đâu có chuyện gì?
Vậy thôi, tao uống chán rồi. Đi về ah – Thuyên nói như thật, còn nhóm người dậy.
Thôi, thôi, tao thua. Có chuyện cần nhờ mày tư vấn chút – Lan Chi thừa nhận.
Lan Chi bắt đầu kể chuyện kế hoạch tân gia, khách mời của chồng… Thuyên ngồi nhàm chán, hai tay vẫn chống cằm, lầu bầu “không phải mày nhờ tao tư vấn đi chợ mua gì chứ?”. Lan Chi lắc đầu, giọng vẫn đều đều, nhưng câu chuyện bắt đầu hướng sang tình tiếc phức tạp hơn. Mắt Thuyên bắt đầu sáng lên, láo liên, môi mấp máy nhưng ráng kiềm chế không ngắt ngang lời Lan Chi. Khi Lan Chi kể tới những suy nghĩ của mình và những lời Sơn nói cho nàng sáng nay, Thuyên tròn mắt, nghi hoặc.
Hai vợ chồng mày điên hết rồi – Nó nói nhỏ với âm sắc cao như hét.
Ơ… – Lan Chi không biết nói gì, nghĩ hình như nó nói khá đúng.
Tao hỏi thiệt mày? Mày muốn tự do thật ah? Mày muốn chồng mày chấp nhận cho mày thoải mái gẫn gũi người khác? – Thuyên lắc đầu, miệng hả ra như mới nghe điều gì rất hoang đường.
Ừ thì.. tao… tao không biết nói sao. Nhưng tao chỉ biết bỏ qua lần này tao sẽ nuối tiếc cả đời – Lan Chi nói nhanh, mặt ửng đỏ cúi nhìn bàn tay đang nóng hổi, ướt mồ hôi của mình.
Thuyên thở dài, ngã người dựa ghế, mắt nhìn chầm chầm đứa bạn chơi chung từ Trung học. Hai đứa chơi thân hơn cả chị em, không có gì giấu diếm nhau, thậm chí thói quen tình dục của Sơn, Lan Chi cũng kể cho Thuyên nghe. Nhưng đứng trước hạnh phúc của bạn mình, Thuyên không thể dửng dưng không ý kiến. Thế nào mới là hạnh phúc cho Lan Chi?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.