Lan Chi thanh toán tiền taxi, nàng bước vào con hẻm. Căn nhà thứ nhất từ bên ngoài vào, cửa sơn màu xanh dương, có hàng bông giấy rũ xuống phía trước, lá úa vàng rơi rụng đầy ra con hẻm, bên cây cột lót đá granite, đính biển đồng 69/2. Lan Chi chợt có cảm giác có gì đó không đúng và bất an trong lòng, nhưng không biết điều gì không ổn.
Nàng bấm chuông. Đợi khoảng hai phút, khi Lan Chi định đưa tay bấm nút chuông lần nữa thì cánh cửa vang lên tiếng mở khóa bên trong. Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc ló ra sau cánh cửa, mắt cô bé hơi đỏ như mới khóc, miệng cố mỉm cười chào đón Lan Chi.
– Em chào chị. Chị vô nhà đi.. – giọng cô bé hơi run nhẹ.
– Em sao vậy? Ai chọc em? Mới khóc ah? – Lan Chi bước vào, quay người lại nhìn tay Ngọc đóng sập cánh cổng sắt nặng nề.
Ngọc không nói gì, mắt cô bé nhìn Lan Chi ánh lên tia áy náy sâu đậm. Ánh mắt Ngọc làm Lan Chi thấp thỏm, nàng chợt nghĩ ra, làm thế nào Ngọc có số điện thoại của nàng, nàng chắc chắn mình chưa bao giờ cho cô bé số của mình.
– Ha … Ha.. Chắc là do tôi chọc con bé khóc đó. – một giọng miền Bắc vang lên sau lưng Lan Chi.
Lan Chi quay phắt người lại, là Hành, nàng thoáng rùng mình. Tại sao gã lại ở đây? Sau đêm đó tại nhà cha hắn, Lan Chi chưa hề nghe nhắc đến hắn, cứ như hắn bốc hơi khỏi thế giới này.