– Làm sao ông có thể tự tin như vậy chứ?! – Lan Chi không thể an tâm với những câu nói suông của ông ta.
– Bằng thứ này. – ông Cương nói, tay ông rút ra khẩu súng K59 đen ngòm đặt lên bàn.
Lan Chi nhìn chằm chằm khẩu súng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một khẩu súng thật gần như vậy. Nàng cảm nhận được sức nặng của nó qua âm thanh phát ra khi được đặt lên mặt bàn gỗ.
– Lần này, chúng tôi được chỉ thị sử dụng vũ khí nóng nếu bọn chúng chống cự. Không những như thế chúng tôi còn nhận được hỗ trợ từ đội cảnh sát đặc nhiệm. – ông dương dương tự đắc.
Lan Chi nhìn sâu vào ánh mắt ông Cương, ông rất nghiêm túc vì chuyện này. Nàng hiểu tuy lý do ông đưa ra chủ yếu là để thuyết phục nàng, nhưng nàng từng tiếp xúc với tên điên đó, nàng biết gã sẵn sàng tìm vào Sài Gòn chỉ để trả thù nàng. Nếu thật sự chuyện đó xảy ra, thì.. Lan Chi chợt nhìn sang Hồng Sơn, mặt anh đã bớt đỏ, hơi thở đều đều.
– Được, tôi chấp thuận. Nhưng tôi muốn biết ông bảo đảm an toàn cho tôi như thế nào?
– Thế này nhé… Cô sẽ ..
___________________
Lúc 9h00, Lan Chi cặp tay, lên xe cùng một người đàn ông, dáng người khá giống Hồng Sơn. Phía trước xe, Kim ngồi bên anh tài xế cũng được thay thế bởi một cảnh sát.
Lan Chi khá yên tâm với kế hoạch của ông Cương, lớp bảo vệ kế bên nàng được trang bị súng đầy đủ. Nhưng đó chỉ mới là bề nổi của tảng băng, phía sau nàng còn thêm một lớp bảo vệ nữa, ngụy trang trong một chiếc taxi đi theo. Các tầng lưới khác thì ông Cương chỉ giải thích sơ sài, vừa đủ để Lan Chi hiểu rằng hai lớp bảo vệ của nàng chỉ là dự phòng, họ chỉ ra tay khi nàng gặp nguy hiểm.