Ngồi quanh bàn ăn gồm có ông Cương, vợ chồng Hồng Sơn và Kim, chỉ có bốn người nhưng không khí rất ấm cúng và gần gũi.
Hồng Sơn và ông Cương uống rượu với nhau đến mặt đỏ bừng. Kim và Lan Chi chỉ góp vui một hai ly nhưng rượu nặng cũng làm hai nàng má hồng lên.
Bất chợt Hồng Sơn thấy choáng váng, hai tay anh đưa lên ôm đầu, rồi gục xuống bàn.
– Anh, anh sao vậy? – Lan Chi hoảng hốt quay sang anh.
– Anh ta không sao đâu! Chí một ít thuốc an thần, sẽ giúp anh ta ngủ ngon giấc tới sáng. – ông Cương nói.
– Thuốc? Ông làm trò quỷ gì vậy? Tại sao ông làm như vậy chứ? – Lan Chi giận dữ hét lên.
– Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên nói với cô trước, nhưng nhìn tình cảm của Hồng Sơn dành cho cô. Tôi biết chắc anh ta sẽ không đồng ý đề nghị của tôi. Nên tôi đành làm vậy.. – ông Cương nói giọng áy náy.
– Đề nghị gì? Thỏa thuận của chúng ta đã chấm dứt. Tôi không muốn nghe đề nghị gì của ông hết. – Lan Chi bực tức mặt đỏ bừng.
– Đây không phải là việc của riêng tôi. Đây là hệ lụy của chúng ta. – giọng ông kiên nhẫn. – ngày nào chưa bắt được tên Hồng, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Trong trường hợp đó, gia đình cô sẽ nguy hiểm hơn bản thân tôi rất nhiều, cho dù cô có về Sài Gòn an toàn thì sự an toàn đó cũng sẽ kéo dài được vài ngày thôi.