– Ưm.. – nàng rên khẽ.
Hai tay nàng ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của chồng, cảm nhận cơ lưng của anh chuyển động nhẹ nhàng. Lan Chi cúi xuống cắn lên vai anh, giữ tiếng rên rĩ thật khẽ, hy vọng không ảnh hưởng đến bà quản gia.
Sự thật là bà ta đang lay hoay chuyện bếp núc, không có thời gian quan tâm tới đôi vợ chồng trẻ này. Hai đêm liên tục, buổi tối bà thật khó ngủ với tiếng rên rỉ trên lầu vọng xuống, nhưng bà không hề trách họ, chuyện của họ chỉ làm bà nhớ đến tuổi thanh xuân và người chồng quá cố của mình thôi.
Nhưng có một đôi mắt sáng, không chớp nhìn vợ chồng Lan Chi, hâm mộ hạnh phúc của họ. Kim đang đứng bên lối đi nhỏ. Nàng vừa được trở lại nhận nhiệm vụ, bảo vệ cận thân cho vợ chồng Lan Chi. Nàng đến đây từ lúc Lan Chi bắt đầu cởi áo thun của mình. Đối với Kim, Lan Chi là hiện thân của một người phụ nữ hiện đại, tự tin, xinh đẹp, dám yêu dám làm, hình mẫu mà Kim hâm mộ hướng tới. Nhìn Lan Chi xinh đẹp, vui vẻ hạnh phúc trong vòng tay chồng, không ai nghĩ đến việc hai ngày trước nàng vì cứu chồng đã ngụp lặn trong vũng lầy nhục dục.
Kim thấy hổ thẹn khi nghĩ đến bản thân mình. Từ hôm đó, trở về, trạng thái tinh thần nàng vẫn chưa ổn định lại được. Hàng đêm, nàng mơ đến cảnh tượng hoang đàn đêm đó, những cơ thể ấm nóng, những bàn tay mơn trớn, những chiếc dương vật to dài luân phiên vào trong nàng. Rồi cảnh nàng bị trói quặt hai tay sau lưng, quỳ trên hai chân, mặt chà sát xuống cỏ theo từng cú thúc sâu từ phía sau. Rồi cảm giác đau đớn, nhớp nhúa, hôi hám của đám lưu manh đường phố xâu xé cơ thể mình. Nàng bừng tỉnh, sau lưng nhễ nhại mồ hôi, hạ thể cũng ướt đẫm nước nhờn, đóng thành vũng trên ra trải giường.
Chiều tối hôm đó, mọi người tổ chức ăn uống vui vẻ với nhau, để chia tay hai vợ chồng Lan Chi về Sài Gòn ngay tối khuya, chuyến bay lúc 22h30.