Lan Chi thẫn thờ, im lặng. Nàng không tưởng tượng được việc Hồng dám làm để trả thù. Nàng rùng mình.
– Tên Hồng đã trốn thoát, chúng tôi chưa tìm được gã. Ông Cung thì đang xin tị nạn ở lại Trung Quốc. Còn những mắt xích quan trọng hơn trong đường dây, chúng tôi đang xin chỉ thị để tiến hành khởi tố. Tạm thời tôi muốn cô và… tránh mặt tại đây, chờ thời gian bảo đảm an toàn rồi hãy về Sài Gòn. – ông suýt nữa nói lộ ra.
Hồng Sơn lắng nghe hết câu chuyện, anh sững sờ nhận ra, Lan Chi đã làm biết bao nhiêu việc nghiêm trọng trong vài ngày vừa qua. Mắt anh nóng lên, nước mắt trào ra, anh biết nàng phải trải những gian nan, nguy hiểm như thế nào để chuộc lại tự do cho mình. Anh lén nhìn vào phòng, thân hình vợ anh đứng đó, đối diện ông Cương, xoay lưng về phía anh.
– Còn chồng tôi, ông phải thực hiện lời hứa chứ. – Lan Chi chờ mong.
– Anh ta sẽ sớm xuất hiện trước mặt cô thôi. Tôi đã thất hứa với cô bao giờ đâu. – ông cười tủm tỉm, cố tình nói to hơn về phía cánh cửa khép hờ.
Lan Chi thở dài. Nàng không nhận ra câu nói của ông Cương bao gồm hàm ý trong đó. Nàng nhìn ông Cương, nàng muốn cảm ơn ông, người đàn ông này đã cho nàng cơ hội tìm lại tự do cho chồng. Dù ông ta dùng cơ thể nàng như một loại vũ khí bí mật để đạt được mục tiêu của mình, dù ông ta chính là người ký lệnh bắt chồng mình, dù ông ta đã từ chối thân thể mình hai lần, nhưng nếu không có ông, ngay cả cơ hội được hy sinh vì chồng nàng cũng không có.