Bất chợt cửa phòng bật mở. Một người phụ nữ trung niên bước vào, trên tay bà ta mang theo một khay thức ăn và một cốc sữa to.
– Cô tỉnh dậy rồi! Cô cảm thấy trong người thế nào? – bà ta mỉm cười thân thiện hỏi thăm Lan Chi.
– Tôi rất tốt. Bà là? Đây là ở đâu? – Lan Chi hai tay túm lấy chiếc chăn mỏng quấn ngang người.
– Đây là nhà riêng của ông Cương. Tôi là quản gia của ông ấy. – Bà ta vừa trả lời nàng, vừa đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ.
– Người cô là do tôi tẩy rửa. Cô yên tâm. – Bà mỉm cười nhìn Lan Chi đang túm lấy chiếc chăn che chắn cơ thể của mình.
– Cảm ơn. – Nàng cúi đầu nói nhỏ, mặt đỏ lên.
– Thôi cô ăn sáng đi. Ông Cương chắc gần về rồi đấy. – Bà mỉm cười hài lòng, quay người đi ra ngoài.
Lan Chi ăn rất ngon miệng, nàng chợt nhớ mình không có gì trong bụng từ buổi trưa hôm qua. Uống hết cốc sữa to, nàng cảm thấy mình như được tái sinh, tràn đầy sinh lực.
Chiếc xe của ôtô của ông Cương chạy vào trong sân, ông Cương bước ra. Ông nhìn lên cửa sổ tầng 1, ông thấy Lan Chi vén rèm lên nhìn mình. Nàng buông chiếc rèm cửa xuống, đi lại vali, lấy ra một chiếc đầm dài phủ lên người. Nàng không thể gặp ông Cương như thế này được.
Lan Chi đã quay lưng quá sớm, nàng không kịp thấy người đàn ông thứ hai bước ra khỏi xe. Người đàn ông mà đêm đêm nàng mong nhớ, Hồng Sơn chồng nàng. Khuôn mặt anh ốm đi thấy rõ, hai gò má hốc hác, mắt trũng sâu, nhưng nét mặt lại tươi cười rạng rỡ. Anh đã khôi phục tự do, anh sắp được gặp Lan Chi, người vợ yêu dấu của mình.