– Tụi mày sẽ hối hận vì việc này. Tao thề. – mắt Hiền lóe sáng nhìn chằm chằm vào Hồng.
– Ha ha, thằng này chưa biết sợ ai? Mày đi đi, về nói với lão Cương là tao mượn đỡ cô bé này chiêu đãi đàn em tối nay.
– Mày… – Hiền không ngạc nhiên, khi gã nhận ra thân phận nàng, vì gã đã nhanh chóng tìm ra Kim trong hàng trăm người ở đây.
– Cho tụi mày này. Không được để vết tích! – Tay gã đẩy Kim cho bốn tên đàn em phía sau, gã rút từ trong túi quần một dây bao cao su thật dài, vứt cho chúng.
Bốn tên nhào vào xâu xé Kim, hai tay nàng bị trói ngược ra sau, bị đẩy nằm sấp xuống thảm cỏ, hai chân nàng bị kéo rộng ra, mấy ngon tay thô bạo nhét vào âm hộ nàng bới móc.
– Ưm.. Ưm..
Kim vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nước mắt nàng trào ra, tủi nhục.
– Ha ha… Tinh trùng đầy trong này.. Làm như báu lắm. – một tên rút tay ra, giơ cao lên, giữa kẽ tay của gã lòng thòng, nhầy nhụa chất trắng đục.
Kim gục đầu xuống cỏ, khóc ngất, chuyện trong căn phòng đó nàng muốn giấu kín mãi mãi, những giây phút buông thả đó nàng không lý giải được mình. Nếu như …
– Mày.. – Hiền gầm lên giận dữ, nàng không thể chịu đựng được khi nhìn Kim bị làm nhục.
Hiền nhảy xuống đất. Dưới ánh trăng sáng, trên người nàng chỉ còn chiếc áo sơmi và một chiếc quần lót nhỏ. Cặp đùi thon dài trắng tinh của nàng, khuỳnh ra thủ thế, tạo thành một sự hấp dẫn chết người. Hồng thầm khen, mắt hắn như thưởng thức, miệng mỉm cười.