Lan Chi lén lén, tay cầm váy, đi ra ngoài. Vừa ra tới bên ngoài, nàng mặc lại chiếc váy lên người. Lan Chi rút chiếc chip ra nhìn kỹ lại, nó hình vuông, một mặt phủ một lớp nhựa đen mềm mềm, một mặt có 4 miếng đồng dẹp song song, nàng biết đây là mặt tiếp xúc với bên trong cổng usb. Sau một lúc suy nghĩ, Lan Chi đút chiếc chip vào miệng mình, nhét dưới lưỡi.
Lan Chi hít một hơi thật sâu, cố gắng nhớ lại các tình huống gỉa thiết khi tiếp cận Hồng do ông Cương chuẩn bị cho nàng.
__________________
Lan Chi bước chân xiêu vẹo đi xuống lầu 1, nàng vừa đi vừa tựa vào tường như chực ngã bất cứ lúc nào. Nàng tựa lưng lên cánh cửa đôi màu trắng, gập người xuống ho sù sụ, rồi ọe sâu như sắp ói.
– Hành ơi! Anh làm gì khóa cửa lại vậy? … Mở cửa cho em! – nàng đập cửa, rồi kêu lên giọng lè nhè như say rượu.
Lan Chi bước xa ra khỏi cánh cửa, tựa lưng vào bức tường đối diện, hai chân nàng yếu ớt vô lực, nhũng xuống từ từ. Nàng ngồi bệt xuống sàn nhà, ngã người gục ngang xuống sàn. Bất động.
Hồng rất khó chịu vì có người làm phiền mình, đang lúc cao trào trong đoạn phim của Maria Ozawa. Hắn thầm mắng thằng cháu phá gia chi tử của mình, tổ chức tiệc sinh nhật tại sao không thuê chỗ bên ngoài chứ. Hắn định bắt điện thoại gọi nhân viên bảo vệ lên mang cô ả say rượu trước phòng đi. Chợt thấy ả im bặt, gã tò mò bước đến lỗ nhỏ trên cửa nhìn ra ngoài, qua chiếc lỗ lắp thấu kính, gã có thể nhìn một góc rất rộng ở bên ngoài.