– Em không bao giờ phản bội chồng. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì đó chỉ là một chút cảm xúc nhất thời. Anh hiểu không? – Lan Chi nói thật chậm mà chắc.
Phúc sững sờ, anh cúi đầu xuống, khi nói ra lời đó anh cũng không tin rằng mình thành công, nhưng khi nghe lời nói kiên quyết của Chi, anh vẫn thất vọng nhiều. Lan Chi đã đứng lên, xoay lưng lại.
Anh muốn chụp hình cho em. Lưu lại cho em thời khắc đẹp nhất của tuổi xuân. Em sẽ là tác phẩm vĩ đại nhất của đời anh – Phúc nói.
Lan Chi hơi sững người lại, nàng nhìn xuống chân Phúc đang ngồi đó như cầu khẩn. Lan Chi im lặng, mặt quay đi, nàng đi ra ngoài.
Phúc nhăn trán suy nghĩ không biết Lan Chi đang làm gì? Nàng không trả lời hắn, có đồng ý hay không? Nhưng lại đi ra ngoài, hay là… ánh mắt Phúc sáng lên, hắn đứng bật dậy, bao nhiêu rượu trong người bay sạch không còn chút gì. Hắn nhẹ nhàng chạy lại túi đồ rút vội chiếc máy ảnh ra, các vật dụng linh tinh văng ngổn ngang, hắn cũng không quan tâm, hắn đi nhẹ nhàng, nhưng khi ra đến ngoài cửa thì cắm đầu chạy thật nhanh về hướng Lan Chi mất hút.
Phúc thấy bóng dáng Lan Chi từ xa, nàng đứng trong rừng dương, tay nàng đang bóc nhẹ lớp vỏ cây như vô thức, mắt nàng nhìn xa ra đại dương xanh ngắt. Phúc đi chậm chậm tới sau lưng Lan Chi, hắn cố gắng kiềm chế hơi thở của mình, như sợ bóng hình trước mắt có thể tan biến đi. Tim Phúc đập nhanh, hắn thở hổn hển như mới chạy hơn chục cây số, dù đoạn đường không hơn 300 mét. Chợt Lan Chi thở dài, mặt nàng vẫn không xoay lại, nàng nói: