Chân Lan Chi nhấc lên bước ra khỏi đống quần áo dưới sàn. Nàng đi đến bên chiếc khăn tắm treo trên tay nắm cửa tủ.
– Tôi xin lỗi. – bất chợt một giọng nói ồm ồm vang lên sau lưng.
– Ah. – Lan Chi giật mình la lên, hai tay che lên trước người, nàng quay phắt lại.
Lan Chi sững sờ khi thấy ông Cương ngồi trên ghế đặt sát góc phòng. Ông ta nhìn thân thể nàng, đáy mắt ánh lên chua xót khi thấy những vết mẩn đỏ trên ngực nàng. Lan Chi thở phào, dù gì ông ta cũng là một trong những người nàng có thể tin ở nơi này.
– Ông đến đây làm gì? – Nàng không hỏi tại sao ông ta vào được phòng mình, vì câu hỏi đó thật dư thừa.
– Ông muốn xem tác phẩm của mình sao? Đây, ông nhìn cho kỹ vào. – Hai tay mở rộng ra, phơi bày thân thể lõa lồ mình trước mặt ông Cương.
Ông Cương đứng lên, ông không nói gì, bước về phía nàng, ánh mắt ông nhìn xuống sâu vào mắt nàng.
– Tôi xin lỗi. Chúng tôi đã quá khinh thường bọn chúng. – giọng ông chân thật diễn tả nội tâm áy náy.
Lan Chi không nói gì, nàng nhìn ông chằm chằm, nước mắt nàng chảy xuống bên má. Nàng bắt đầu khóc nấc lên, hai vai run rẩy, hai cánh tay khép lại trước ngực, bàn tay che mặt. Ông Cương choàng tay ôm lấy nàng, ông vuốt tóc nàng, ông để im cho nàng khóc ra hết những tủi nhục của mình. Cơ thể Lan Chi như lọt thỏm trong ***g ngực ông Cương, hai cánh tay hộ pháp của ông ta đặt lên đôi vai run rẩy của nàng.