Ba gã đàn ông hoảng hốt, vụt dậy toan chống cự, nhưng nhanh như chớp họ đã bị chế phục, đè nghiến xuống sàn nhà còng tay sau lưng.
Lan Chi lấy tấm chăn mỏng choàng qua người, nàng bần thần, cảm giác trống rỗng. Nàng nhìn sang cạnh giường, chiếc máy ảnh đang nằm lăn lóc ở đó. Nàng chộp lấy, rút chiếc thẻ nhớ nắm chặt trong lòng bàn tay.
Lan Chi đi ra ngoài, nàng mặc bộ váy áo màu đỏ của mình, mắt đeo kính râm. Bên ngoài có rất nhiều người tụ tập trước của nhà hóng chuyện. Họ bàn tán xôn xao nhìn nàng dò xét, nàng chỉ cuối đầu đi thẳng ra chiếc xe cảnh sát vừa đến.
Ba gã đầu gấu bị còng tay đưa vào thùng xe chở tội phạm, Định cũng bị còng ủ rũ ngồi bên trong. Ánh mắt gã nhìn Lan Chi tóe lửa, bất chợt hắn mỉm cười, chúm miệng lại về phía nàng như hôn gío. Lan Chi quay đầu chui vào sau xe cảnh sát, nàng không quan tâm đến gã đó nữa. Từ nay, gã chỉ còn là quá khứ.
Một người đàn ông mặc thường phục, áo cài thẻ cảnh sát, đi ra từ trong căn nhà về hướng xe Lan Chi. Anh ta chui vào trong xe, ngồi kế nàng, bàn tay anh ta mở ra, bên trong là một chiếc thẻ nhớ.
– Cảm ơn anh. – Lan Chi cầm lấy nắm chặt trong tay.
Chiếc xe bật còi ưu tiên, rẽ đám người tụ tập phía trước đi về hướng Nghi Tàm, Khách sạn Sheraton.
Tay Lan Chi cầm chiếc thẻ khóa từ trắng quét lên hộp nhựa đen gắn trên cửa phòng, cạch, một tiếng động nhỏ vang lên trong ổ khóa, chiếc đèn nhỏ trên hộp bật xanh. Tay nàng gạt tay nắm cửa, đẩy vào.
Lan Chi xoay người đứng đối diện chiếc gương gắn trên cửa tủ áo. Nàng thấy mình trong gương, mắt còn đỏ hoe, đầu tóc rũ rượi, trên cổ một vết cào mẩn đỏ lộ ra ngoài cổ váy. Tay nàng thả rơi chiếc ví tay xuống sàn thảm, cởi áo khoác, rồi mở khóa váy, tháo luôn nịt ngực, ánh mắt nàng có thể thấy trên ngực mình ngang dọc các vết quần đỏ, vài dấu răng gần hai núm vú, núm vú nàng vẫn săn cứng lại, cảm giác bứt rứt khó chịu. Tay Lan Chi tuột chiếc quần lót rơi xuống chân, giữa đáy quần lót bị đẫm ướt, nàng biết đây hoàn toàn là âm dịch của mình.