– Xin hỏi cô là Lan Chi. – Một cô gái mặc đồng phục lễ tân bước đến hỏi.
Lan Chi khẽ gật đầu, ánh mắt nàng quan sát cô gái trước mặt, cô ta không có biểu hiện gì bất thường, vẻ mặt hoàn toàn tự nhiên với nụ cười thân thiện chuyên nghiệp.
– Mời cô đi theo tôi.
Cô gái dẫn đường đi lên phía trước, Lan Chi đoán chắc họ phải đi lên tầng trên bằng thang máy. Nhưng trái lại, cô gái hướng dẫn nàng đi đến cầu thang, đi bộ xuống tầng hầm. Lan Chi lo lắng đi theo, nàng không biết chúng đang tính toán gì với nàng.
Xuống tới hầm đậu ôtô, cô gái cúi chào nàng, rồi xoay lưng đi lên. Lan Chi đứng đó, lo sợ nhìn quanh, nàng có cảm giác nguy hiểm đang rình rập mình. Bất chợt chiếc ôtô màu xám ghi đậu trong dãy ôtô trước mặt, bật đèn lên, chớp chớp về phía Lan Chi. Nàng hiểu đây là tín hiệu dành cho mình. Lan Chi hít một hơi sâu cho tâm trạng bớt khẩn trương, nàng bước đến trước chiếc xe.
Người đàn ông trong xe có gương mặt góc cạnh, ria mép rậm vuông hình chữ nhật, lông mày rậm xếch lên, bên mắt trái có một chiếc sẹo dài đến sát miệng, nhìn hắn dữ tợn như tướng cướp. Lan Chi có thể nhận ra đôi mắt của hắn, chính là người đàn ông đã xông vào phòng cô đêm qua.
– Cô rất ngu xuẩn khi nhờ vả đến gã mặt trắng đó. Cô nghĩ hắn làm được gì chứ? Hắn nhiều lắm chỉ mang đến cho tôi ít phiền phức thôi. – Gã bước ra khỏi xe, gầm lên giận dữ.