– Cho tôi hỏi phòng mình có bị mất gì không? Có cần báo công an không?
Lan Chi vẫn nằm úp mặt xuống giường, tai nàng nghe hết những lời hai gã bảo vệ nói, nàng thầm mắng Tuyên sao không đuổi hai gã ra ngoài. Một cánh tay nàng giơ lên, lắc lắc xua xua.
Hai gã bảo vệ hiểu ý, cúi đầu xin phép, xoay người đi ra ngoài.
Đêm đó, Lan Chi nằm áp mặt lên ngực Tuyên, lắng nghe hơi thở đều đều của cậu bé. Nàng không ngủ được, tay xoay xoay chiếc name card của gã đó ném lại. Nàng xuy nghĩ, liên kết các sự kiện và những lời gã đó nói. Nàng có thể kết luận đây là một vụ trả thù cá nhân, nhưng nàng không thể đoán ra từ nguyên nhân nào. Hầu như nàng không quen ai tại Hà Nội, nàng ra đây để cứu Hồng Sơn. Hay là liên quan đến anh, kẻ đó muốn hành hạ nàng để trả thù Hồng Sơn.
Lan Chi chợt nhớ đến một người, nàng khẽ ngồi dậy với tay lấy chiếc ví tay của mình. Nàng lấy ra điện thoại của mình và một chiếc name card, đi vào toilet, đóng cửa lại.
Chuông điện thoại reo hai tiếng, đầu dây bên kia vang lên giọng ồm ồm của một người đàn ông.
– Alô. – giọng ông Cương vang lên.
– Tôi vừa bị cài bẫy, tôi.. tôi .. Hắn bắt tôi trưa mai phải đến Khách sạn Hồng Hà… – Lan Chi lúng túng không biết nên giải thích thế nào.
– Tôi không hiểu. Cô bình tĩnh giải thích rõ ràng đi! Chúng là ai? Chuyện gì xảy ra? Uy hiếp cô thế nào? – ông Cương trấn an nàng.
– Tôi.. Tôi.. – Lan Chi bối rối không biết nên kể từ đâu, chuyện này quả thật làm cho nàng xấu hổ chết thôi.