Lan Chi lay lay mặt Tuyên, lông mày cậu bé hơi nhíu lại, rồi mở mắt ra. Mặt Tuyên nhăn nhúm, tay cậu đưa ra sau gáy bóp lấy gáy, đau buốt.
– Đã xảy ra chuyện gì? … Tên kia.. – Tuyên chợt nhớ đến hình ảnh cuối cùng trước khi bất tỉnh.
Tuyên đứng bật dậy, dáo dác đề phòng.
Bất chợt ngoài cửa phòng chưa đóng, hai gã mặc đồng phục bảo vệ chạy ào vào. Hai gã chết sững với quan cảnh trước mặt.
Tuyên trần truồng, tồng ngồng đứng nhìn hai người ngạc nhiên. Người phụ nữ trên giường không mảnh vải che thân, thân hình nàng tuyệt đẹp, hai chân chưa kịp khép lại, âm hộ đỏ hồng nhòe nhoẹt nước.
– Ah- Lan Chi xoay người lật sấp xuống giường, tay với cái gối che lên mông.
– Ah, tụi mày ra ngoài ngay.- Tuyên bừng tỉnh la lên.
Nhìn ánh mắt như đổ lửa của Tuyên, hai gã bảo vệ đỏ bừng mặt ấp úng.
– Xin lỗi cô. – Hai gã hướng về phía Lan Chi cuối đầu thật thấp, vì thật sự ở đây chỉ có Lan Chi mới đúng là khách.
– Có ai đó đánh bất tỉnh nhân viên trực ở tầng này, cướp mất thẻ khóa từ của anh ta. Nên chúng tôi phải tìm kiếm kẻ đó và bảo vệ an ninh cho riêng tầng này. – gã ngưng một chút, mắt liếc nhìn dương vật đung đưa giữa hai chân của Tuyên rồi nhìn qua thân thể trắng muốt che hờ chiếc gối qua mông của Lan Chi, gã nuốt nước miếng.