– Ah… – Lan Chi hét lên.
Tuyên giật mình, quay đầu lại, hai tay cậu chống hai bên, định đứng lên thì chợt cảm thấy đau nhói sau gáy, đầu óc quay cuồng, cậu gục thẳng xuống người Lan Chi. Gã sau lưng đã kịp dùng tay chém ngang gáy Tuyên trước khi anh kịp phản kháng.
– Ông.. Làm gì cậu ta? Ông muốn gì? – Lan Chi hoảng hốt, tay nâng mặt Tuyên lên, hai mắt Tuyên nhắm nghiền.
– Không có gì. Chỉ nhận nhờ vả bắt quả tang sự hoang dâm của cô thôi. – giọng gã trầm trầm, tiếng Bắc, tay gã nhứ như chiếc máy ảnh, miệng nhếch lên nhìn Lan Chi.
Lan Chi tức giận mặt đỏ bừng, cơ thể vẫn đang bị Tuyên đè chặt, hai chân vẫn mở rộng, dương vật mềm nhũng nước của cậu bé vẫn chưa tuột hẳn khỏi âm hộ nàng. Nàng hiểu mình đã thua, thua hoàn toàn.
– Ông muốn gì ở tôi? Tôi sẽ đưa ông tiền.
– Không đơn giản như vậy. Có người nhắn với cô, trưa ngày mai 12h00 đến địa chỉ này, một mình. – tay gã ném một chiếc name card lên giường cạnh Lan Chi.
– Nếu có hành động gì ngu xuẩn, hình ảnh của cô sẽ được đưa lên Internet. Àh, người nhận đầu tiên sẽ là một người đang rất cô đơn và tuyệt vọng.. Ha ha. – Gã liếc nhìn nàng lần cuối, rồi cười ha hả đi ra.
Từng lời của gã làm tim Lan Chi đau nhói, nếu Hồng Sơn trong hoàn cảnh này mà nhận được những hình ảnh này, anh sẽ thế nào. Nàng không dám tưởng tượng.