– Tách tách tách.. Tiếng động vang lên khẽ như tiếng máy ảnh.
– Ai?- Lan Chi hết hồn quay lại. Hai tay nàng che ngực, ánh mắt phẫn nộ.
Sau một lúc, Lan Chi đang định hét lên một tiếng nữa, thì…
– Eh hem – tiếng đằng hắn chữa thẹn trong bụi cây.
Bụi cây lay động, hai bóng đen lù lù đi ra, là Chú Đào và Thanh, cổ đeo hai chiếc máy ảnh, mặt đỏ ngầu, mắt nhìn xuống chân. Hai người không ngờ không chạy tránh đi, mà cứ đi ra như chấp nhận chịu phạt. Nhìn vẻ mặt hai người lúc này, Lan Chi thấy thật buồn cười. Nàng vơ vội chiếc khăn tắm quấn ngang người.
– Ai cho phép hai người chụp hình tôi tắm hả? – giọng nàng đanh lại.
– Anh..
– Chú..
Thanh và Chú Đào bối rối đứng đó ấp úng như học sinh bị bắt quay bài trong giờ kiểm tra.
– Người cháu rất đẹp, trước đây chú có nghe Phúc nói, nhưng nhìn thấy cháu tắm, chú phải thừa nhận, cả đời chú cũng chưa thấy người phụ nữ nào đẹp như cháu – Chú Đào nói cứ như nhìn lén phụ tắm là chuyện kinh thiên địa nghĩa.
– Chú nói gì? Anh Phúc, anh Phúc thấy người cháu bao giờ? – Lan Chi sửng sốt.
– Thằng Phúc nó được Sơn cho xem hình của em trong điện thoại – Thanh nói xen vào, mắt lén liếc nhìn cặp đùi thon dài của Lan Chi.
Lan Chi há miệng, mặt nàng đỏ bừng lên, nàng thật bất ngờ, chồng nàng hay ghen, thế mà dám đưa hình khỏa thân của vợ cho bạn xem. Đó là hình riêng tư của hai vợ chồng, vậy mà.. Lan Chi cảm thấy cơ thể bức rức, nàng như bị lừa dối bởi chính chồng mình.