Lan Chi hít một hơi thật sâu, đây là cơ hội của nàng và Hồng Sơn.
– Tôi là Lan Chi. Chồng tôi tên Lê Hồng Sơn, bị bắt vì tội đưa hối lộ, ngày 12/9 vừa qua.
Nàng ngưng một chút, ánh mắt ông ta vẫn chăm chú nhìn nàng như khuyến khích.
– Tôi muốn … Tìm cách cứu anh ra. Tôi biết anh có tội. Nhưng chúng tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả, tất cả, miễn anh được tự do. – Lan Chi nghẹn ngào.
– Tất cả sao? Cô chắc không? – Ánh mắt ông ta nhìn xoáy vào nàng.
Lan Chi rùng mình. Nàng nhìn lại ông ta với tất cả quyết tâm mà mình có. Nàng mím môi, tay tháo dây áo choàng, buông rơi chiếc áo xuống đất. Thân thể trần truồng không tỳ vết của nàng phơi ra trước mặt ông ta. Ông Cương mở tròn mắt, cổ họng ông khô đắng, người phụ nữ này quá đẹp, từng đường nét trên cơ thể thanh tú của nàng đều hừng hực sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ. Ông thầm ghen tị với Hồng Sơn, người đàn ông may mắn.
Ồng Cương bước xuống giường, tiến về phía Lan Chi, dương vật ông đã ở trạng thái nữa cương cứng, nó đung đưa theo bước chân ông. Nàng nhắm mắt lại, cơ thể nàng run rẩy, hơi thở nàng dồn dập.
Bất chợt nàng cảm nhận một cơn gío nhẹ táp lấy lưng mình, rồi cơ thể nàng được bao phủ lại trong cảm giác mềm mại, ấm áp. Lan Chi mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hai tay ông choàng chiếc áo lên che cơ thể Lan Chi, cẩn thận khép vạt áo đè lên nhau.