– Cô có biết là cô gỉa dạng nhân viên matxa rất kém không? – giọng trầm thấp của ông ta nói.
– Ông nhận ra..? – Lan Chi ngạc nhiên.
– Nếu điều đơn giản vậy mà tôi không nhận ra thì làm sao leo lên được vị trí này chứ! – ông ta chống hai tay lật người ngồi lên.
Nhìn tận mặt ông Cương, Lan Chi mới biết ông ta to lớn như thế nào. Đối diện với ông nàng có cảm giác mình nhỏ bé như trẻ em. Cơ thể ông ta đầy lông, ngực cũng bao phủ lông xuống đến giữa bụng. Đầu nàng thoáng nghĩ đến hình tượng một mãnh tướng cuồng thô, Trương Phi. Ánh mắt Lan Chi lướt xuống dưới, ông ta không che đậy dương vật to lớn như một cây cọc, mọc ra giữa một rừng lông giữa hai chân. Lan Chi thoáng đỏ mặt nhìn đi nơi khác.
– Ông biết tôi không phải nhân viên matxa thì tại sao ông còn … – giọng nàng mang theo chút uất ức.
– Ha, ha.. Đây là điều buồn cười nhất. Nhân viên matxa ở đây không bao giờ cho khách chạm vào người, họ sẽ lịch sự tránh đi những bàn tay có ý đồ xấu. Nhưng cô lại không phản kháng tay tôi. Đó chỉ là cách tôi xác định nghi vấn của mình thôi. – Ông ta cười đắc thắng.
– Ông… – Lan Chi đỏ bừng mặt, tức giận. Nàng không ngờ hành động hy sinh của mình lại lật tẩy chính mình.
– Thôi được, vì cô đã ưu đãi cho tôi một lần. Tôi sẽ nghe cô nói lý do của mình. Cô nói đi. – Mắt ông ta thật lớn nhìn chằm chằm lấy nàng.