Hai mắt của gã quản lý híp lại thành hai đường chỉ nhỏ, nhìn nàng dò xét. Gã mời nàng ngồi xuống. Tuyên ngồi kế bên Lan Chi, còn gã ngồi đối diện với nàng. Hai mắt gã tiếp tục nhìn nàng dò xét Lan Chi từ trên xuống dưới, gã vô tình nhìn vào giữa hai chân nàng, mắt gã lóe lên. Cô gái này không mặc quần lót, sao có thể như vậy chứ. Lan Chi nhìn thấy ánh mắt của gã nhìn vào giữa hai chân nàng, nàng bừng tỉnh, bắt chéo hai chân với nhau, mặt đỏ bừng lên.
– Tôi muốn anh giúp tôi tiếp cận ông Cương. – Lan Chi đi thẳng vào vấn đề.
– Tôi không biết cô đang nói về ông Cương nào? – mắt gã nhìn chỗ khác như vô tâm trước cặp đùi đẹp của nàng.
– Tôi tin chắc là anh biết. Tôi có thể cam đoan với anh là tôi không có ác ý. Chuyện này đối với anh sẽ không có bất cứ điều gì bất lợi. Tôi sẽ hậu tạ anh. – Lan Chi không chần chừ dù một chút.
Quản lý Nguyên nheo mắt nhìn nàng, gã không biết người phụ nữ này tính toán gì, nhưng gã có thể đánh gía rằng nàng sẽ không làm điều gì nguy hiểm cho ông Cương. Nhưng nếu ông Cương phật ý, chỉ một cú điện thoại, gã sẽ vĩnh viễn mất đi tiền đồ của mình sau bao nhiêu năm cố gắng. Gã nhìn sang Tuyên, cậu bé đang nhìn mình gật gật như cầu xin cho Lan Chi.
– Cô muốn tôi giúp thế nào?
Lan Chi thở phào.