– Em nói sao? Em quen quản lý của khách sạn này?
Lan Chi nhìn khó tin vào cậu bé, nàng không nghĩ đến mình đang lo lắng cách nào để tiếp cận ông ta, sao có khả năng trùng hợp như vậy chứ. Tuyên nhìn thấy nàng ngạc nhiên nhìn mình.
– Em biết chị không tin, nhưng em lừa chị làm gì chứ? – Cậu bé cúi đầu lí nhí.
– Không, chị xin lỗi. Chị không có ý đó. Chị muốn em giới thiệu gã quản lý đó cho chị. Được chứ? – Lan Chi rối rít nói.
– Dạ được chị. Anh Nguyên là đàn anh, khá thân với em. Để em hẹn gặp anh ta cho chị. – Tuyên ưỡn ngực tự tin nói.
– Không, chị muốn ngay bây giờ. Em ráng giúp chị nhé. – Lan Chi cũng cảm thấy đề nghị của mình hơi đường đột.
– Bây giờ… Ừ, cũng được. – Tuyên không nỡ từ chối trước ánh mắt của Lan Chi nhìn mình.
Lan Chi và Tuyên gửi xe, đi vào trong sảnh trước. Tuyên để nàng ngồi đó, cậu đứng lên tránh đi để điện thoại cho anh Nguyên, cậu năn nỉ anh ta xuống gặp mình. Cậu thở phào khi Nguyên nhận lời xuống gặp, ít ra cậu không bị mất uy tín trước mặt Lan Chi.
Năm phút sau, một người đàn ông bước đến, ông ta mập đến nổi vú chảy thành hai khối vắt sang hai bên trên cái bụng sệ xuống lấp mất dây nịt, cổ hắn như liền với mặt bởi một cái nọng thật lớn che khuất cằm. Tuyên đứng lên hồ hởi, bắt tay và giới thiệu với Lan Chi.