Lan Chi như vỡ òa, nàng gục mặt xuống nức nở. Hy vọng cuối cùng của nàng cũng bị bóp chết không thương tiếc.
– Tuy nhiên…
Lan Chi ngẩn đầu lên, mặt nàng nhạt nhòa nước mắt.
– Nể tình cô lo lắng cho chồng mà bay từ Sài Gòn ra. Tôi có thể giúp cô gặp anh ta hai phút. Nhưng điều này rất mạo hiểm, nếu cấp trên phát hiện thì… – giọng hắn trầm trầm.
– Tôi… Tôi có một chút. Tôi xin gửi anh. – Lan Chi mừng run lên, tay nàng lúng túng tìm phong bì tiền trong bóp tay, như sợ gã đổi ý.
Nàng đứng lên, đặt phong bì trên bàn trước mặt gã. Gã nhìn nàng, tay đặt lên chiếc phong bì dày cộp kéo về phía mình, tay gã mở ra, mắt liếc nhìn, rồi chật lưỡi miễn cưỡng nhét vào túi áo.
– Tôi chưa nói xong. Vì trường hợp gặp mặt này đặc biệt, tôi phải chắc chắn rằng cô không mang gì đưa vào cho anh ta. Nên cô phải chứng minh rằng cô không giấu gì trong người.
– Tôi.. Tôi có gì chứ. – Lan Chi chưa hiểu – anh có thể soát ví tay tôi, tôi không giấu gì hết.
– Ví tay tôi sẽ xem qua. Nhưng tôi muốn xem cô có giấu gì trong quần áo kia. – gã ngưng một chút.
– Đương nhiên cô có thể từ chối. – tay gã rút chiếc phong bì trong túi áo ra đặt lại trên bàn.
– Không.. Không tôi hiểu rồi. – Lan Chi vội vàng đáp ứng.
Tay nàng run rẩy, đưa ra sau lưng, nàng nhắm mắt, kéo dây kéo xuống. Chiếc váy hồng của Lan Chi rơi xuống, bộ nội y ren trắng nhỏ bé bên trong không đủ che da thị trắng hồng và đường nét cơ thể nàng. Hai tay nàng che người, mắt nhắm chặt, miệng mím lại chịu đựng ánh mắt của gã quản giáo lục soát trên thân thể mình.