– Nhưng tôi từ Sài Gòn bay ra, chỉ muốn gặp chồng chút thôi. Hai anh thông cảm giải quyết giúp. – giọng Lan Chi rung rung, nước mắt nàng chảy dài trên gương mặt.
– Điều đó ngoài quyền hạn của tôi… Trừ khi.. – gã đang định nói thì bị ánh mắt của đồng nghiệp trừng lên, ngưng ngang.
– Trừ khi gì? Thưa anh… – Lan Chi cho tay vào túi đeo bên hồn định rút phong bì tiền đã chuẩn bị sẵn.
– Không phải như chị nghĩ đâu. Chúng tôi quả thật không giải quyết được chuyện này. Nhưng nếu chị tìm được quản giáo Bình, anh ta có thể cho chị gặp một lần. Nhưng không được nói là chúng tôi mách đâu đấy. – Gã kia mặc kệ đồng nghiệp nhắc nhở nói ra thật nhanh.
Lan Chi cảm ơn rối rít.
Theo hướng dẫn của hai gã công an, Lan Chi đi dọc lối đi nội bộ trải sỏi trắng, hai bên hai hàng hoa sữa mùi nồng nặc đến khó chịu. Xa xa là bức tường đỏ thật cao, bờ tường quấn kẻm gai cuộn tròn nhiều lớp, đây là trại tạm giam nằm trong khuôn viên Bộ An Ninh. Lan Chi đi đến cổng gác, nàng xin gặp quản giáo Bình.
Sau năm phút, một gã đàn ông nghênh nghênh, mặc đồng phục xanh, gò má hắn thật cao, mắt nhỏ, hàm răng vẩu ra đen nhẻm vì thuốc lá. Gã nhìn Lan Chi, nhìn nàng từ trên xuống, mắt hắn nheo lại.
– Đi theo tôi. – Gã chẳng thèm hỏi nàng tìm hắn làm gì, vì người tìm đến gã hầu như chỉ có một lý do.