Họ thấy một chiếc xe container từ xa, Lan Chi mừng rỡ, vẫy vẫy tay. Chiếc xe không dừng lại, mà đi thẳng. Nàng cười khổ, có lẽ vì bên ngoài hai nàng quá khó nhìn, đầu tóc rối bù, bết lại vì nước biển khô, quần áo rách nát.
Lan Chi và Thục Nhi lại tiếp tục kiên nhẫn đi về phía trước. Một lúc sau, tai hai nàng có thể nghe tiếng một chiếc xe khác từ xa, mắt nhìn thấy là loại xe bán tải với thùng chất đầy phía sau. Hai cô vẫy tay rối rít, nhưng chiếc xe không có vẻ chậm lại. Lan Chi thất vọng, chán nản. Bất chợt, Thục Nhi lao ra giữa đường chặn trước đầu xe, hai mắt nàng nhắm chặt lại, nàng đánh cược là chiếc xe có thể thắng kịp, nếu không…
– Á… Nhi.. – tiếng Lan Chi thét lên thản thốt.
– Keeét…
Tiếng vỏ xe rít trên mặt đường, cày lên một lớp bụi mù mịt, bao phủ luôn cả hai cô gái. Thục Nhi run rẩy, mở mắt ra, chiếc xe dừng trước nàng không đến một mét, nàng thầm cảm ơn trời phật. Lan Chi lao ra ôm chầm lấy nàng, nước mắt tuôn trào, miệng nàng nghẹn ngào.
– Em.. Em.. Ngu lắm. Tại sao em làm vậy?
– Em không muốn cơ hội của chị em mình lại trôi qua đơn giản như vậy.- ánh mắt Thục Nhi bình tĩnh đến lạ- mà bây giờ em có sứt mẻ gì đâu. Hi hi.
Cửa xe bật mở, một gã đàn ông, da đen nhẻm, hốc mắt lõm sâu thâm quần vì thiếu ngủ, miệng ông ta há hốc nhìn hai cô gái, nửa muốn mắng chửi nửa kềm lại.