– Chị lo lắng không biết ông ta dự định làm gì với mình sau khi thỏa mãn thể xác. – Lan Chi nói tiếp suy nghĩ trong lòng mình.
– Thả mình về nước chứ làm gì! Không lẽ… Ông ta không dám đâu. – Thục Nhi há miệng, mắt trợn tròn.
– Không phải không dám, mà cần thiết hay không thôi. Với khả năng của ông Rai, đừng nói hai người như mình, dù trăm người đột nhiên mất tích không dấu vết, chị nghĩ ông ta cũng làm được. Em tận mắt thấy lão quản gia đối xử với hai gã cảnh sát đó thế nào. Em phải biết chứ. – Lan Chi kiên nhẫn giải thích.
– Thật ra, hai đứa mình dù có tổ chức họp báo tuyên bố vụ này cũng không có người nào tin. – Lan Chi ngừng một chút- Nhưng đối thủ cạnh tranh chính trường với ông ta sẽ mượn cớ hạ uy tín, đạp đổ con đường chính trị của ông.
Thục Nhi lật phắc người lại, ôm lấy cánh tay Lan Chi lay lay.
– Không, em không muốn chết. Em còn trẻ lắm. Còn nhiều chàng trai đang chờ em. Em muốn về Việt Nam. Em muốn… – cô bé hoảng hốt nói liên tục.
– Em yên tâm, chị đã lôi em vào vụ này, chị sẽ bảo toàn cho em.- Lan Chi trấn an cô bé.
Nàng lật người nằm nghiên qua, xoay lưng lại với Thục Nhi, khóe mắt nàng long lanh chảy dài một dòng nước mắt.
– Nếu có chết. Chị sẽ bầu bạn bên em. – Lan Chi chỉ dám nói thầm trong lòng.
Nàng cảm thấy nhớ chồng, phải chi có anh ở đây, nàng có niềm tin mù quáng rằng anh đủ khả năng bảo vệ cho mình. Lan Chi thiếp đi, trong giấc mơ nàng bay về vòng tay ấm áp của Hồng Sơn.
_____________