Lan Chi mỉm cười đi thẳng ra cửa, bước chân nàng uyển chuyển, cặp mông tròn lẳng đung đưa theo bước chân nàng, lưng nàng hơi cong về phía trước, ưỡn ra bộ ngực kiêu hãnh của mình. Nàng liếc nhìn hai tên bảo vệ, mắt trợn tròn, miệng chảy nước hai tay chấp lại che cục u to phía dưới. Lan Chi mỉm cười với hai gã, hai gã gần như hộc máu tại chỗ. Mắt nàng nhìn về bờ biển xa xa, nước xanh mướt, miệng Lan Chi mỉm cười. Đây là hiệu quả nàng mong muốn, nàng không muốn trở thành món đồ chơi bị đùa bỡn trong tay ông Rai. Dù đã lọt vào tay ông, dù ông có thể bất cứ lúc nào cưỡng đoạt nàng, nhưng Lan Chi không cam tâm để người ta chi phối hành động của mình. Nàng phải để ông ta ý thức được, ông ta không thể sở hữu nàng như một đồ vật, ông ta muốn nàng là do nàng ban ơn.
Ông Rai bừng tỉnh, ông hơi đỏ mặt, lâu lắm rồi ông không thất thố như thế. Ông quắc mắt nhìn hai gã bảo vệ, hất càm về phía hai nàng. Hai gã hiểu ý, mừng rỡ đi theo hướng Lan Chi và Thục Nhi, được nhìn hai người đẹp tắm biển khỏa thân còn gì thú vị hơn.
– Em sợ chị thiệt đó. – Thục Nhi đi phía sau che miệng nói.
– Đâu có gì. Thêm hai ba gã nhìn mình khỏa thân cũng không có gì đáng nói. – Lan Chi nhún vai dửng dưng.
– Nhưng chị không sợ ông ta ham muốn chị hơn, cưỡng đoạt chị ah?