Lan Chi nhìn ra, bãi biển rì rào ở đây thật trong như Bình Ba vậy, nhưng được chăm chút tốt hơn, với những hàng dừa dài, thân nghiêng rũ tàu lá sát đất, bãi cát trắng mênh mông, một chiếc dù trắng bay phất phới với hai chiếc ghế dựa dài. Lan Chi thầm cảm thán, nếu không bị uy hiếp, thì nàng quả thật thích nơi này.
– Bây giờ…- Thục Nhi vừa cất giọng hỏi, thì gặp ngay bàn tay Lan Chi đưa lên ngăn lại.
– Không hỏi nữa. Chị cũng không biết. – Lan Chi vẫn không mở mắt ra.
Thục Nhi thấp thỏm, nàng không biết tại sao mình lại ỷ lại vào Lan Chi nhiều vậy, nhưng ngoài cách này, nàng không biết làm gì hơn.
– Bây giờ như thế này. Dù có chuyện gì xảy ra, em không được tách ra khỏi chị. Phần ứng phó em phải theo chị. – Lan Chi nhìn Thục Nhi nói.
Thục Nhi gật đầu lia lịa.
Cánh cửa bật mở, hai cô hầu nữ đi vào, cầm trên tay hai chiếc áo choàng tắm, họ đứng hầu ngay sau lưng hai nàng. Lan Chi và Thục Nhi đứng lên, thân thể hai nàng bóng loáng nước, hai cô hầu bước đến cẩn thận lấy khăn lau khô người cho hai nàng và khoác áo choàng tắm vào cho họ.
Lan Chi và Thục Nhi được đưa đến một căn phòng rộng, bên cạnh phòng khách. Bên trong là căn phòng rộng lớn với nhiều cây xanh, phía trên là giếng trời rót ánh nắng xuống tắm sáng cả căn phòng. Giữa phòng có một chiếc bàn trắng, hình chữ nhật, một người đàn ông mặc áo choàng tắm ngồi đó như cố tình chờ hai nàng. Lan Chi từ xa đã nhận ra ông Rai, nàng hít một hơi sâu, bàn tay khẽ nắm lấy tay Thục Nhi ra hiệu cho nàng bình tĩnh. Lan Chi bước tới dẫn trước nửa bước, miệng mỉm cười nhẹ nhàng tự nhiên.