– Làm sao bây giờ chị? – Thục Nhi nói thì thào.
– Em hỏi lần thứ mấy rồi hả? Chị đã nói là chị không biết mà! – Lan Chi bực tức nói.
Một tiếng đồng hồ, nàng không nghĩ ra được điều gì, ngoại trừ nghe Thục Nhi nhai đi nhai lại một câu đó. Lan Chi biết kẻ đứng sau vụ này là ai, chỉ có ông ta mới có quyền lực sai bảo cảnh sát, ông Chủ tịch của chính công ty nàng đang làm việc. Lúc này Lan Chi mới hối hận không gọi điện kể chuyện này cho Hồng Sơn trước khi rời khách sạn. Nhưng ở đời đâu có chữ nếu hay nút Crtl + Z trên máy tính, Lan Chi phải dựa vào khả năng của mình để thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Lan Chi có tự tin mình có thể làm được, như hoàn cảnh nguy hiểm tại Cần Thơ trước đây nàng có thể tự vượt qua. Nhưng đây là xứ người, tiền bạc giấy tờ của hai người bị bọn chúng giữ hết. Hai nàng có thể cầu cứu Đại sứ quán Việt Nam tại Bangkok, nhưng ít nhất phải thoát được những tên này và đến được đó.
Nàng biết đây là hoàn cảnh khó khăn gấp trăm lần những tình huống mình phải đối phó trước đây.
Lan Chi nhìn ra đường, nàng thấy bảng hướng dẫn giao thông ghi Pattaya 30km, bọn chúng đưa hai nàng đi hết hành trình mà mình định bỏ lỡ. Thục Nhi mệt mỏi ngủ vùi trong lòng nàng, Lan Chi cúi người đè lên vai Thục Nhi cho đỡ mỏi.