Lan Chi ngồi đó hai tay nàng nắm quyện lại với nhau bối rối. Chuyện lên đảo bằng thuyền thúng nàng không được ai báo trước, nàng vô tư mặc một chiếc váy ngắn tới giữa đùi, áo thun ba lỗ khá dầy không mặc áo ngực, chuyện khó xử hơn là quần lót bên trong hoàn toàn là ren, rất mỏng. Lan Chi sau một lúc suy nghĩ đắn đo, nàng thú thật với chồng và đề nghị sẽ ngồi lại trên ghe lớn, chờ mọi người. Hồng Sơn nhìn vợ đang bối rối, anh bật cười.
– Vợ anh hôm nay sao thế nhỉ? Em sợ người khác nhìn thấy cơ thể em sao?
– Anh này… Em sợ chứ sao không? Mà sợ chồng ghen còn nhiều hơn – Lan Chi nữa đùa nữa thật.
– Ha ha, anh mà không ghen sao giữ em được. Nói vậy thôi, anh em với nhau và vợ mà ghen tuông gì… giống như anh em Hội tennis vậy – Nói đến đây giọng Sơn hơi trầm xuống, mắt nhìn sâu vào đôi mắt vợ.
Lan Nhi rùng mình, nhớ lại ngày hôm đó, nàng đỏ mặt cúi xuống lí nhí.
– Thì em cũng có ghen anh với Thuyên đâu – Lan Chi bĩu môi, nói nhỏ.
– Ơ ơ, em còn dám nói thế – Hồng Sơn há hốc miệng.
Chợt anh thấy cái môi bĩu ra của nàng quá đáng yêu, Sơn ôm chầm lấy vợ hôn thật sâu, không kịp cho nàng ngạc nhiên né tránh. Sau một giây bối rối, Lan Chi tự nhiên mở miệng ra đáp trả chồng nhiệt tình. Chiếc lưỡi quen thuộc của chồng quyện lại với nàng, mùi vị thật quen thuộc, gần gũi. Hai chân nàng vô tình mở rộng, nàng phơi ra chiếc quần nhỏ, mỏng tang không che nổi một ít lông kín mờ ảo. Mọi người trên tàu có người nhìn há cả miệng, có người chỉ dám liếc lén lút.