Lan Chi không chịu nổi nữa, dựng người dậy, tay nàng vòng ra sau bấu lấy cứng lấy mông Rujah, cổ ngữa ra sau hôn anh. Rujah biết Lan Chi sắp đến cao trào, anh đẩy dương vật nhanh và sâu hơn, hai bàn tay miết lấy vú nàng, nàng thở gấp, run rẩy, rồi rên lên một tiếng dài trước ngã vật tới trước, âm hộ Lan Chi chảy nước ướt đẫm cả tấm nệm, thân thể nàng rã rời, ngay cả ngón tay cũng lười nhúc nhích, nàng chỉ muốn ngủ.
Thục Nhi không chờ được nữa nàng lao vào Rujah, nàng đè anh xuống, xoay người ngược lại gác chân qua, dí âm hộ mình vào miệng anh, tay nàng nắm chặt dương vật đang đung đưa trước mặt, bê bết âm dịch của Lan Chi, đưa vào miệng nuốt sâu đến cuối cuốn họng. Rujah vừa ngậm lấy âm hộ nhẵn thín không lông của Thục Nhi, anh chợt rên lớn một tiếng, dương vật của anh như bị nuốt mất, anh vội vỗ vỗ cái mông trong của Thục Nhi trước mặt mình.
– Slow down, please, I can not hold it – Rujah nói trong hơi thở dồn, mặt dính nhòe nhọe âm dịch của Thục Nhi.
Nàng thoáng chần chừ, chậm lại một chút, nhưng khi cái lưỡi của anh tiếp tục ngoáy trong cửa mình nàng, Thục Nhi quên tất cả, tiếp tục lấy hết chiều sâu cổ họng mình so với chiều dài dương vật của Rujah. Anh chỉ biết ú ớ vô lực, vì miệng đã bị âm hộ Thục Nhi đè chặt. Chân anh gồng cứng lên, dương vật giựt giựt, Thục Nhi biết anh sắp ra, nàng nuốt sâu hết mức nín thở chờ đợi, cuối cùng nó cũng run lên, phun trào như núi lửa, từng đợt, từng đợt sâu trong cuốn họng nàng, Thục Nhi nuốt trọn, thở hỗn hễn vì mất hơi, nhưng nàng rất thỏa mãn, tiếp tục liếm dọc thân dương vật, vét hết những giọt rơi rớt bên ngoài.