Lan Chi nhéo nhẹ Thục Nhi một cái, cô nàng thất thần, nàng sực tỉnh mặt cúi xuống đỏ tới mang tai. Lan Chi đứng lên cũng Thục Nhi, hai nàng bước lên thành hồ, định nhận khăn tắm thì bất chợt hai anh phục vụ quỳ xuống, dùng khăn lau cơ thể cho hai người.
– Ah. – Thục Nhi bị bất ngờ lùi lại, suýt hụt chân xuống hồ.
Nàng mắc cỡ đỏ mặt, đứng im cho người đàn ông lạ lau khô thân thể của mình. Lan Chi thì đỡ hơn, nàng cố tình quay lại đối diện ánh mắt của Rujah, hai tay dang ra cho bàn tay cầm khăn tắm phía sau lau người mình. Rujah lúc này đã quấn khăn ngang bụng, nhưng nhìn ngắm hai người đẹp được phục vụ như vậy, dưới khăn của anh cũng nhô lên. Anh quay mặt chỗ khác, hít thở sâu để ổn định tinh thần.
Ba người được dẫn đi qua dãy phòng nhỏ vào một phòng xông hơi khá lớn. Rujah mở cửa bước vào trước, khói hơi nước tràn ra ngoài, mờ mịt cả tầm nhìn, Lan Chi đi ngay sau lưng anh, nàng thấy anh tháo khăn tắm móc lên gía treo ngay lối vào, nàng cũng bắt chước làm theo, Thục Nhi cũng vậy. Dù gì đối với các nàng, Rujah cũng không tìm được gì mới trên cơ thể của mình. Hơi nước dầy đặc, Lan Chi cảm thấy hơi ngộp thở, nhưng đây là cảm giác đặc trưng của xông hơi, nàng chỉ nhìn xuống đất đi theo bước chân của Rujah. Anh xoay người lại, ngồi xuống một băng ghế dài bằng gỗ thông, cùng chất liệu với cả căn phòng. Lan Chi và Thục Nhi tự nhiên tiến đến ngồi hai bên anh. Cảm giác mông trần ngồi lên băng ghế ẩm ướt thật kỳ lạ, Lan Chi cũng đi spa thường xuyên ở Việt Nam, nhưng nàng thường quấn khăn.
Khi Lan Chi và Thục Nhi nhìn lên, hai nàng giật mình khi thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, đa số là ánh mắt đàn ông. Trong phòng không hề ít người, đàn ông, phụ nữ, người Phương Tây, ngồi xen với Châu Á. Nhưng đa phần chỉ có đàn ông là cởi bỏ khăn tắm, còn phụ nữ chỉ có hai người phương Tây tóc vàng là hoàn toàn khỏa thân, Lan Chi và Thục Nhi là hai người phụ nữ Châu Á duy nhất dám khỏa thân trong này. Hai nàng cúi gầm mặt xuống, chưa bao giờ mình khỏa thân trước nhiều người như vậy, cảm giác thấp thỏm bất an lan toàn thân. Bất chợt bàn tay ấm áp của Rujah đặt lên tay Lan Chi, nàng ngẩn gương mặt đỏ hồng xinh đẹp của mình nhìn anh, bàn tay của anh cho nàng niềm tin vào bản thân. Nàng hít thở thật sâu, mặt ngẩn lên, tâm trí nàng đã bình ổn trở lại, nàng nhìn quanh nhận ra phần lớn ánh mắt những người đàn ông đang nhìn mình chỉ có tính tò mò và tán thưởng thân thể nàng. Lan Chi cảm thấy thoải mái hơn, nhìn qua Thục Nhi vẫn đang gồng người, nhìn cô bé như một con tôm bị luộc chín, nàng phì cười.