Đây như là một người hoàn toàn khác, Lan Chi đội một mái tóc gỉa ngắn màu nâu, mặt nàng trang điểm đậm, màu son, màu mắt rất hợp thời trang theo phong cách các cô gái choai choai, áo, váy và đôi giày bốt ống cao nàng mặc là bộ đồ lấy trong buổi Hội Chợ tại Cần Thơ, thấy hay hay nên Lan Chi mang về. Lan Chi bước xuống xoay một vòng trước đôi mắt mở to của chồng.
– Anh thấy sao? – Lan Chi hỏi.
– Anh thấy em như một người khác vậy! – Hồng Sơn nuốt nước miếng, nhìn cặp đùi của nàng thật dài không che đậy gì bởi chiếc váy vẻn vẹn cao một gang tay. Tuy anh không quen nhìn Lan Chi thế này, nhưng anh phải thừa nhận nàng nhìn rất khêu gợi.
– Vậy chúng ta đi thôi. – Lan Chi nói.
Cả hai quyết định bỏ xe ở nhà, đi bộ ra ngoài đường lớn, đón taxi. Lúc này Hồng Sơn cũng bỏ bộ đồ nghiêm chỉnh ở nhà, anh mặc một chiếc quần jean, áo thun trắng, tóc vuốt keo dựng lên trông như trẻ hơn 10 tuổi. Theo lý luận của anh, anh không muốn chú dẫn cháu đi chơi, nên đành vậy.
Một chiếc taxi dừng lại, Hồng Sơn mở cửa, Lan Chi leo lên xe, chiếc váy nàng quá ngắn để có thể che lại, nên nàng không quan tâm, mặc kệ tên tài xế đó nhìn. Hồng Sơn leo lên sau, anh cũng rất quen với cảnh người ta nhìn lén vợ mình, nên anh cũng bình thản dửng dưng.