Lúc này, nhóm người ngồi trên kia thanh toán tiền đi về. Lan Chi cũng không để ý đến họ, vì nàng đang kiềm chế cơn buồn ngủ. Buổi trưa Lan Chi có thói quen ngủ trưa dù một chỉ 10 phút, vì nàng tin vào nghiên cứu khoa học nói ngủ trưa làm da mặt đẹp hơn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Rujah lịch sự xin lỗi, đứng dậy nghe điện thoại. Anh ra gần ngoài ban công lầu 1 đứng đó, nói bằng tiếng Thái, cũng không để ý có hai thanh niên vừa lên lầu bằng lối thang sau lưng anh, nhìn anh chằm chằm. Hai tên đó ngồi xuống tại một buồng kế bên cái của Lan Chi, gọi nước uống. Hai kẻ đó nhìn thất Lan Chi đang nằm nghiên một bên, mắt nhắm chặt, mặt nàng thản nhiên, đẹp như thiên thần, cả hai hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh trước nhan sắc của nàng. Một tên đi ra nhìn ra hướng ban công quan sát tấm lưng của Rujah, một tên rón rén bước tới nhét vào ống hút hookah vật gì đó tròn tròn. Xong cả hai ngồi xuống đợi nước lên, uống chậm chậm chờ màn hay sắp diễn ra.
Rujah vào phòng, thấy Lan Chi đang nhắm mắt ngủ, anh nhìn sững cả người. Người phụ nữ này quá đẹp, nét mặt nàng ngủ thản nhiên như không lo lắng bất cứ sự việc gì trên đời. Rujah nhẹ nhàng ngồi xuống, để tránh đánh thức nàng, anh chỉ nằm nghiên dựa gối ngắm nhìn khuôn mặt thánh thiện, hai cánh mũi phậng phồng nhẹ nhẹ theo hơi thở của nàng, môi nàng hơi hé mở khoe chút màu trắng của những chiếc răng đều bên trong. Bất chợt Lan Chi mở mắt, nàng thấy Rujah đang nhìn mình, nàng cúi mặt xuống đỏ bừng. Rujah nhỏ tiếng xin lỗi và anh khen nàng ngủ thật đẹp.
Như để chữa thẹn, Lan Chi cầm cái vòi đưa lên miệng hút một hơi, nàng thả khói ra khoan khoái, nàng thấy lâng lâng, hưng phấn lạ. Rujah cũng rít một hơi dài, anh nhìn Lan Chi đột nhiên thấy nàng thật quyến rũ.