– Cô em nghĩ mình có quyền ra điều kiện sao? Không đáp ứng hả? Ha ha… Đôi khi mùi vị bị hãm hiếp cũng thú vị lắm. – lão ta nói, mắt đỏ lên – Thử qua một lần cô em sẽ nhớ mãi.. Ha ha.
Lan Chi rùng mình sợ hãi, nhưng nàng biết giây phút này nàng phải đối diện tất cả, dù không muốn.
Hai tay Lan Chi nắm lấy mép chiếc váy thun đang mặc, nàng kéo ngược lên qua đầu, tay nàng mở luôn chiếc áo ngực và cởi nốt chiếc quần lót. Hai tay nàng mở ra, cơ thể nàng không mảnh vải che thân trước ánh mắt đỏ ngầu như thú vật của lão già. Nàng quan sát biểu hiện của lão, nàng đang đi trên một con đường rất mạo hiểm, nếu tính toán của nàng sai lệch hậu quả sẽ rất thê thảm. Lan Chi bước tới, sát người ông ta, nàng ngửi thấy mùi rượu, mùi mồ hôi và mùi cơ thể dơ dáy lâu ngày không tắm của lão, nàng nín thở. Tay nàng vuốt ngực lão, ánh mắt nàng lim dim lẳng lơ, đây cũng là cực hạn nàng có thể diễn kịch trước một lão già nàng kinh tởm tột độ. Lan Chi cạ hai bầu ngực của mình vào ngực lão, nàng nói nhỏ:
– Ông đã bao giờ được người phụ nữ đẹp như tôi phục vụ chưa. Thử qua một lần ông sẽ nhớ mãi… – Như vô tình nàng lặp lại đúng câu nói của lão nói với mình.
Lão già mơ màng, mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Lan Chi nuốt nước miếng. Thề có trời, lão không bao giờ biết được con mồi lão theo đuổi từ Bình Minh lên đây lại ngon ngọt như vậy. Từ xưa đến nay, đến với lão toàn là phụ nữ mập béo, xấu xí khát tình, chưa bao giờ lão thấy qua một thân thể phụ nữ đẹp đến như thế này.