– Ah.. em quên mất.. em xin lỗi, anh cho em mượn lại cái máy – Sơn chợt nhớ đến những tấm hình cuối, không thể cho người khác xem.
Phúc kịp lướt ngón tay trả lại vài tấm hình trước và đưa máy sang cho Sơn. Hồng Sơn nhận lại máy nhìn thấy tấm hình đứng ngoài ban công của Lan Chi, anh thở phào, may thật anh Phúc chưa xem đến 3 tấm cuối.
– Ah… hèm…Phúc đằng hắng cố gắng ra vẻ tự nhiên, quên đi cái cục dưới quần đang sưng to bức bối.
– Hình cũng đẹp, vợ em người rất đẹp, nhưng em chưa biết hướng dẫn tư thế post cho cô ấy, em cũng cần canh các góc độ hợp lý và sáng tạo hơn – Phúc nói cứ như đàn anh chỉ dạy thật sự.
– Dạ, em biết. Từ ngày chụp mấy tấm hình này, em biết khả năng của mình chỉ có thế thôi. Em cần học thêm nhiều – Sơn tự – -nhận.
– Ah, thế này nhé. Cuối tuần sau, tụi anh sẽ có một chuyến chụp hình dã ngoại trên đảo Bình Ba, ngoài vịnh Cam Ranh. Nhóm tụi anh có 5 người, mang theo 2 cô người mẫu. Em muốn tham gia không?
– Thật thế ah? Em là tay mơ, cũng được tham gia ah anh? – Sơn ngạc nhiên.
– Được chứ, trước chuyên nghiệp ai không phải là tay mơ em? Mày theo anh, không ma nào dám ý kiến – Phúc tự tin.
– Hay đấy. Mà em dắt vợ em theo được không anh? – Sơn chợt nhớ ra.
– Ah hèm, sợ vợ em ngại thôi. Tụi anh ít dám dẫn vợ đi mấy vụ này lắm. Chụp khỏa thân mà, đang sáng tác, vợ nó xông vào oánh túi bụi mẫu thì tội người ta – Phúc nói giọng hài hước.
– Ha ha… Làm gì đến nổi thế.
– Nói tưởng đùa chứ có thiệt đó nha. Có một anh bị như thế rồi. Sau giới người mẫu hình đồn nhau cạch mặt hắn, thế là bây giờ hắn chuyển qua chụp phong cảnh và trẻ em thôi… Phúc nói xong ngã ra cười nghiêng ngã.
– Ha ha… nói chuyện với anh vui thật đấy. Mà em dám cam đoan với anh, vợ em rất ngoan hiền, đặc biệt chỉ có em ghen, cô ấy không bao giờ biết ghen – Sơn nói, tới câu cuối giọng anh hơi trầm xuống.
– Ừm, chú nói đó nhé. OK. Để anh báo với anh em nhóm của anh. Anh sẽ hẹn chú chính xác ngày giờ và địa điểm sau nhé.