Phúc móc ra chiếc điện thoại Samsung màn hình loại lớn, anh lướt qua, lướt lại chút, rồi chìa về phía Hồng Sơn.
Xem đi. Mấy tấm hình này anh chụp bằng máy ảnh rồi cho vào điện thoại.
Sơn cầm lấy chiếc điện thoại quá khổ, loại này màn hình nhìn sướng mắt hơn hẳn chiếc Iphone của anh. Trên màn hình là chụp cặp đùi một người phụ nữ, tư thế nàng nằm không thấy mặt và người, chỉ có cặp đùi thon dài là dựng lên, một chân gấp nhẹ xuống che đi nơi thầm kín nhất của phụ nữ. Background tấm hình thật tối, ánh sáng vàng nhẹ duy nhất lung linh như ánh nến tôn lên đường nét thanh xuân. Sơn gật gù khen tấm hình đẹp.
– Em cứ lướt qua phải, còn nhiều lắm mà – Phúc quan sát thấy Sơn gật gù, hắn thích chí nhắc nhở.
Sơn lướt tới. Tấm hình này chụp người phụ nữ đó như đang bay, toàn bộ cơ thể khỏa thân của cô ưỡn cong, tóc xõa tung ra sau lưng, chân cô hổng khỏi mặt đất. Tấm hình phô diễn hết những đường cong cơ thể, khuôn mặt cô thấy rất rõ, khá xinh xắn, nhưng cảm giác của tấm hình mang đến cho Sơn hoàn toàn là nghệ thuật, không vẩn đục chút dục vọng nào. Anh tiếp tục xem nhiều hình ảnh khác, cũng là của cô gái ấy, cô dường như rất tự nhiên, không gò bó, hoàn toàn tự do như thể khái niệm con người sinh ra đã khỏa thân. Hồng Sơn bắt đầu bội phục Phúc.
– Người mẫu này mình thuê ah anh? – Sơn hơi tò mò.
Phúc mỉm cười rất tự nhiên, mắt nhìn sâu vào Sơn.
– Vợ anh sắp cưới của anh đấy – Ánh mắt Phúc khi nói câu này ánh lên nét tự hào.
– Ah… anh làm em bất ngờ quá. Chị đẹp quá. Mà em cũng chưa có dịp gặp.
– Hì hì, cũng mới quyết định thôi. Chưa giới thiệu cho anh em đâu – Phúc nói.