– A lô!a lô!…
Sao thế nhỉ – Tuấn lẩm bẩm – sao đang nói tự dưng lại cúp máy nhỉ. Tuấn gọi lại nhưng không có ai nhấc máy. Tuấn thấy buồn và tự trách mình:gọi cho Dung làm gì cơ chứ.
Tuấn đi tắm, vừa tắm song mới mặc tạm cái áo choàng cho người khô để ra mặc quần áo thì chuông cửa reo liên hồi.
– Ai đấy? Làm gì mà bấm chuông liên hồi thế – Tuấn lẩm bẩm và ra mở cửa, cánh cửa vừa mở… Dung hiện ra trước mắt Tuấn, Tuấn trố mắt ngạc nhiên:
– Trời !Dung… có phải em không Dung???
Tuấn đưa tay tát vào mặt mình xem có phải mình mơ hay không?
Dung cười:
– Em đây!anh không mơ đâu.
– Em vào nhà đi… mà em đi bằng gì vậy?
– Em đi bộ.
– Trời!nhà em ở đâu mà đi bộ…
– Dung mới mua nhà ở gần đây thôi, vậy mà bây giờ Dung mới biết nhà anh ở đây. Mọi khi về quê thăm nhà, em cũng muốn hỏi mẹ anh về địa chỉ của anh nhưng lại sợ…
Tuấn đóng cửa và đi sau Dung mà tim cứ đập dồn dập, người mà Tuấn yêu trọn vẹn bao nhiêu năm nay, bây giờ đang đứng trước Tuấn, trông Dung vẫn đẹp như ngày nào, già dặn hơn, quyến rũ hơn… Mái tóc vẫn dài đen mượt, cái miệng cười duyên, đôi mắt hiền giọng nói dịu dàng, làn da trắng hồng và cặp vú nhô cao trong làn áo đầy hấp dẫn. Dung nhìn Tuấn khẽ cười:
– Sao nhìn em dữ thế?
Tuấn cười và đi sát lại phía Dung, Tuấn đưa tay cầm lấy tay Dung: