Tôi cũng có tấm bằng đại học nhưng ở một trường bình thường, tốt nghiệp loại trung bình, cuộc sống của tôi đang là những ngày chật vật với công việc và đồng lương ít ỏi. Tôi chẳng có nhiều bạn bè cũng như đi đâu xa, gia đình luôn lục đục vì nhiều lý do, đối với em tôi chỉ là một người thất bại nhưng ít ra tôi tự cảm thấy mình còn có ước mơ thành nhà văn, ước mơ được viết dù viết không hay nhưng chừng đó chưa đủ để làm nên được điều gì.
Tôi đã hy vọng biết đâu khi gặp lại nhau, cuộc sống của chúng tôi sẽ thay đổi, tốt đẹp hơn lên, có thể hy vọng đó đã giúp tôi vượt qua được nhiều khó khăn trong cuộc sống. Thứ tình cảm của tôi dành cho em chỉ một mình tôi gọi là tình yêu, nhưng sự thật hy vọng vẫn là hy vọng, đôi lúc tôi muốn gửi em một tin nhắn thật dài kể hết mọi tình cảm tôi dành cho em, rồi nghĩ lại ai cũng có cuộc sống riêng phải lo toan, làm rối nhau thêm để làm gì.
Có lẽ tôi nên quay lại với thực tại và cố gắng sống cuộc sống của mình hơn là chạy theo một bóng hình xưa cũ không có hồi kết. Dù sao cũng cảm ơn em đã cho tôi được trò chuyện vài lần, để tôi thêm hy vọng vào cuộc sống. Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ quên em và hy vọng em cũng không bao giờ quên những kỷ niệm đẹp chúng tôi đã có.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)