Chúng tôi chat vài lần, chỉ là hỏi thăm xã giao thôi nhưng thật sự từ khi tìm lại được em, tôi như lạc vào thứ tình cảm mà mọi người vẫn gọi là yêu mù quáng. Tôi luôn nghĩ em chắc còn tình cảm với mình, biết đâu hai đứa có thể quay lại thử yêu nhau một lần nữa xem sao. Trong một lần nói chuyện, tôi đã lái theo hướng khác, hỏi em còn nhớ ngày xưa như nào không, em bảo có.
Tôi lại gợi những kỷ niệm ngày xưa, em cũng rất thoải mái trò chuyện như vẫn còn chút gì đó. Tôi vẫn đinh ninh mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, vài ngày sau rủ em đi chơi như hai người bạn nhưng từ lúc gửi tin nhắn đó mọi chuyện đã thay đổi. Tôi không còn được nhận những hồi đáp từ em nữa, vài ngày tôi lại gửi tin nhắn hỏi thăm rồi vài tháng trôi qua vẫn chẳng có gì. Cuộc sống của tôi chỉ còn là những ngày chờ đợi và hy vọng.
Đôi lúc tôi tự hỏi chắc em có nhiều lý do để từ chối lời đề nghị này, có thể em đã có người yêu, hoặc chỉ coi tôi là một người bạn ngày xưa, thì nếu gặp sẽ làm mọi việc thêm phức tạp, rồi sẽ chẳng đem lại kết quả gì. Hiện tại tôi hầu như chẳng biết gì về em ngoài những thông tin trên Facebook.
Qua những tấm hình được đăng tải, tôi thấy em đang có một cuộc sống khá tốt, tốt nghiệp trường đại học nước ngoài với tấm bằng giỏi, có việc làm tại một công ty nước ngoài, nhiều bạn bè và đi du lịch nhiều nơi. Chưa bao giờ tôi thấy một dòng Facebook nào không vui vẻ của em.