VN88 VN88

Tâm sự ước một vé về tuổi thơ để vui Trung thu

Chúng tôi lân la đến quán cà phê gần nhà, khép nép, bẽn lẽn xin bà chủ quán những vỏ lon sữa bò, cũng không quên nhờ bà khui dùm cái miệng lon, sau đó về nhà đục khoét cái lon bằng cây đinh nho nhỏ để khi cắm nến vào ánh sáng có thể hắt ra bên ngoài. Chúng tôi nào có hoa tay gì nên chỉ đục khoét lon bằng những đường nét tối giản nhất nhưng như thế là quá đủ, quá tuyệt vời rồi.

Ánh trăng của ngày nay dường như không còn tĩnh lặng và bình yên như xưa hay tại vì cuộc sống có quá nhiều trắc trở, đổi thay nên tôi lại áp đặt suy nghĩ của mình cho ông trăng? Còn ông vẫn bình yên, vẫn ôn tồn và hiền dịu như ngày xưa. Những âm thanh phát ra từ chiếc lồng đèn điện tử dù có đa dạng như thế nào đi chăng nữa cũng là những âm vang vô hồn, vô cảm; ánh sáng của nó dù có sáng hơn những cây nến cũng không đủ ấm áp và không thể nào đẹp hơn những chiếc lồng đèn ngày xưa của lũ trẻ nghèo chúng tôi. Ở nơi đó đã có một ký ức tuổi thơ của chúng tôi rất ngọt ngào và hiền dịu, luôn chở che, cùng chúng tôi khôn lớn từng ngày.

Dường như khi cuộc sống còn nhiều thiếu thốn, khó khăn, lắm những chật vật thì những giá trị của hạnh phúc bao giờ cũng được con người quý trọng và gìn giữ vẹn nguyên hơn. Từ lâu lắm rồi, lồng đèn “lon sữa” cùng lời ca tiếng hát nơi xóm nghèo đã không còn. Từng thế hệ lớn lên, trưởng thành và những thế hệ ra đời nối tiếp nhau, lại có muôn vàn điều đổi khác. Lắm lúc nghĩ về ngày xưa, về tuổi thơ lại thấy lòng lâng lâng và bình yên đến kỳ lạ. Nhiều lúc, ước gì tôi được một vé ký ức để quay về tuổi thơ.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.