VN88 VN88

Tâm sự ‘ông xã ơi, xin hãy cho em chuộc lỗi lầm’

Anh từng là du học sinh giỏi đạt học bổng của trường đại học Mỹ, được rất nhiều công ty nước ngoài nhận làm việc với thu nhập cao, nhưng cốt cách anh giản dị đến độ lạ thường bởi anh ngại chạm trán trước thái độ người khác đối với mình, anh sợ bị đo lòng sẽ thiếu vắng mất sự hòa hợp chung. Anh cũng tan vỡ không ít cuộc tình cay đắng trước đó, nhưng so với anh thì tôi thấy mình thua đi sự lạc quan vốn có ấy.

Càng gần anh ngày ấy bao nhiêu thì tình cảm trong tôi bắt đầu nảy nở một cách nghiêm túc hơn rất nhiều. Chúng tôi thường lau khô cho nhau những giọt nước mắt đắng cay vốn dĩ chôn giấu nơi 2 tâm hồn, anh khóc cho vết thương lòng mỗi đêm còn tôi thì khóc cho chính thân phận bạc bẽo như bọt bèo trôi giữa dòng chảy ngược xuôi này. Anh luôn hôn lên khóe mắt tôi để nuốt thay những giọt lệ nhoà ấy.

Vì chúng tôi luôn tin vào số phận trời ban, bởi chúng tôi rất hợp tuổi nhau, kẻ Hợi người Dậu, không mấy khi chị em có sự mâu thuẫn quá gay gắt, anh luôn trìu mến hôn lên môi tôi mỗi khi cất tiếng gọi “chị ơi, em rất nhớ chị”. Sự dịu dàng ngọt ngào ấy khiến con tim khờ dại của mình được luôn được anh ấp ôm sưởi ấm.

Rồi chúng tôi trao thân cho nhau, nhiều đêm mặn nồng trước cái ngày anh mang tôi về ra mắt cha mẹ anh xin được cưới hỏi. Đôi khi sự chênh lệch về gia cảnh kinh tế, hoàn cảnh đổ vỡ của tôi khiến đôi lúc tôi có phần chột dạ sẽ chẳng môn đăng hộ đối. Thế mà điều đó cuối cùng chẳng tồn tại khi cả cha lẫn mẹ của anh chấp nhận tôi dễ dàng. Vốn dĩ họ xem trọng trí thức và tính nhân văn hơn bao giờ hết.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.