Em không muốn chạm vào những gì thuộc về riêng tư nhưng rất muốn chia sẻ để biết anh vui vì điều gì và buồn vì điều gì. Thật sự em không thấy thoải mái chút nào, lòng bất an khi biết anh buồn, không khỏe. Trong lòng đang giằng xé và em chọn cách im lặng nhưng luôn dõi theo, đó là cách em thể hiện đối với những người mình yêu quý.
Một ngày tháng 7 bầu trời không còn xanh, ngày em bệnh nặng nằm trong viện, em rất muốn gọi anh nói mình đang bệnh, muốn anh đến thăm nhưng lại tự nhủ “Mình có thể chịu đựng, không nên làm phiền anh”. Buổi tối em lên cơn sốt cao, một số điện thoại không tên đã lâu không xuất hiện trong điện thoại, em bỏ lỡ cuộc gọi ấy. Rồi một dòng tin nhắn ngắn: “Em bị gì”. Em thấy tim mình đập mạnh, sao anh lại biết em bệnh? Sự quan tâm của gia đình, bạn bè khiến em đã có thêm nghị lực vượt qua những ngày cuối của bệnh sốt xuất huyết.
Đã bao lần em muốn hỏi: “Có bao giờ anh nghiêm túc nhìn lại mối quan hệ của chúng mình trong thời gian qua không”. Câu hỏi ấy không còn ý nghĩa gì nữa, em nên ngừng nghĩ về anh. Anh đến với Sài Gòn bắt đầu cho việc học và đang bắt đầu một yêu thương mới. Em luôn tạo cho mình vỏ bọc lạnh lùng, hờ hững nhưng thật sự trái tim mềm yếu vô cùng, lại rất nhạy cảm.