” Gió sẽ mừng vì tóc em bay. Cho mây hờn ngủ quên trên vai. Vai em gầy guộc nhỏ. Như cánh vạc về chốn xa xôi ! ”
Như cánh vạc về chốn xa xôi? Diễm nhắm mắt, mặt em như thiền sư. Tự tại. An hòa. Môi cười khoan dung. Hồn em đại lượng trôi vào, cuốn theo từng nốt dương cầm điệp khúc. Diễm thấy tóc mình bay bềnh bồng. Lông mi nàng ướt trũng với mây tơ. Nhẹ như lông hồng, Diễm bay theo, bay theo cơn khoái ngất tuyệt đỉnh, trong giấc mộng đã thành ! ! ! Bây giờ thì nàng yên trí tinh chất của Kiệt đã nằm cả khối nơi nào đó trong tử cung. Diễm chỉ mơ có thế ! Ba trăm sáu mươi đêm trần trọc, mất ngủ, chỉ kết tụ có chiều nay.
Kiệt vẫn ẵm người yêu để tận nhìn hết cái đẹp lạ kỳ má quái, vẻ sang trọng của Diễm, lãng mạn của Diễm. Chưa bao giờ ! Vâng, Never ? Chưa bao giờ Kiệt thấy một dung nhan như thế vị nhúng hết vào hoan lạc xác thịt. Diễm không buông chàng ra, dù để nghỉ ngơi. Nàng muốn khí của Kiệt phải đặc quánh, đóng thành tảng cho lồn Diễm đừng đi hoang nữa. Bến đậu? Đây mới là bến đậu ! Còn Huy, anh nhà giàu mặt bạnh kia? Người mà Diễm sắp phải lấy làm chồng? Diễm rừng mình. Làm sao Huy có khả năng cho nàng những ba lần tuyệt cùng sướng trong chưa đầy nửa tiếng. Hay Diễm cứ nầ.m dưới như khối băng, để yên trí mình đang ngồi giữa lâu đài tràn nhung lụa?
– Em đang nghĩ gì? Kiệt thủ thỉ hôi.
– Em đang nghĩ những điều anh đang nghĩ. Em biết chắc chắn như thế, bởi vì nãy giờ, tù” lúc em mang bia lạnh ra mời anh, chưa thấy có hành động nào, lời nói nào của hai đứa phản nghịch nhau. Em tưởng sau khi đạt hết sung sướng, anh sẽ mệt mỏi buông em ra như đã từng làm với mẹ em, chị em. Em cũng thế, sau ba lần ngất ngư tuyệt đỉnh, em vẫn ôm anh cứng ngắt. Có lẽ anh đã đoán được em muốn gì? Như em cũng đoán được anh muốn gì.