Người tài xế của em tỏ ra ngớ ngẩn, không hiểu. Mặt hắn ta, tuy đã 24 tuổi, mà trông nhà quê và rất ngáo.
– Bà nói gì, em vẫn chưa hiểu. Hắn hôi.
– Chị đã bảo, em không phải là đàn bà, nên không hiểu. Đàn bà như tuổi chị, của bà đó, đã ngồi trên nhung lụa, đã có chồng. Nhưag vẫn thèm của lạ, sung sức hơn, trẻ hơn, thơm mát hơn…để ăn vụng, để ngoại tình.
Gương mặt của cậu bé bỗng hừng đỏ lên, nhai cơm chậm lại, ĐÔỉ mắt bâng quơ nhìn tô canh mà ý nghĩ trôi xa khỏi bàn ăn. Cậu gắp hoài miếng đỉa biển mà không được. Thấy thế, bà chị gắp giùm. Không bỏ vào chén cậu, mà đút thẳng vào mồm cậu. Cậu há miệng nhận thức ăn, mà mắt nhìn trân trối chị, cả đỗi lâu. Vì đây là lần đầu tiên cậu được chị, chính tay chị săn sóc, giống hệt bà bạn chị bên kia đang thương yêu, săn sóc cho người tài xế nhân tình….
Chị gấp thêm một đũa bào ngư, đút cho Sinh ăn. Mặt hắn nhìn không rời chị. Chị giả vờ bảo Sinh:
– Chị đút thì em cứ ăn. Đừng nhìn chị chăm chăm như thế thiên hạ tưởng mình cũng như bà Đại tá Luyến và người tài xế ngồi đằng kia! .
Sinh “dạ ” một tiếng rồi phóng mất nhìn bên kia. Bà bạn Luyến của chị chẳng những đút cho người tài xế ăn, mà còn gác cẳng qua đùi nó. Chốc chốc hôn thân thiết một cái. Tay người tài xế thì đặt lên bắp đùi của Luyến và thỉnh thoảng thoa thoa, rồi bóp nhè nhẹ. Chị theo dõi Sinh của chị bên nay nhiều hơn. Mặt cậu ta dại khờ. Mồm vẫn nhai thức ăn chị đút, mà hình như không thấy ngon là gì. Bỗng chị liếc thấy cái quần của Sinh cộm lên chỗ giữa háng. Không biết cậu ta hứng tình vì hình ảnh gợi dục bên kia, hay vì cử chỉ thân thương bất thình nnh em đang cho?
– Hình như, họ là vợ chồng rồi à, bà chủ?
– Không phải đâu. Họ là nhân tình ! Chị biết rõ bà ta mà !