Không ai biết, ở cuối sân, sau cây Ngọc Lan gần bụi hoa trang có Kiệt, nhân tình của Lệ Hằng đang nấp, nhìn theo xe. Và lúc nãy, trước khi chiếc xe lăn bánh, nhân lúc chồng nàng bắt tay từ giã mọi người, Lệ Hằng đã nhanh chóng phóng mắt về hướng Kệt, nhìn thương yêu, lưu luyến người yêu, trước khi teho chồng lìa hẳn căn biệt thự sang trọng của cha mẹ nàng, nơi mà Kiệt với Hằng đã nhiều lần hẹn hò, da diết. Nhất là những đêm trăng sáng vằng vặt.
Kiệt có mặt hôm nay để tái xác nhận: dù Hằng đã có chồng, chàng vân yêu thương cô nàng đậm đà tha thiết như ngày nào. Vì chàng hiểu: Hằng lên xe hoa vì tuân lệnh song thân. Hằng phải lấy một anh nhà giàu lớn hơn nàng đến mười một tuổi để cho ông bà Hồng nở mày, nở mặt. Hằng trả hiếu, gật đầu chấp nhận, lòng dửng dưng như tảng băng. Vì tình yêu, nếu có của Hằng, thì nàng đã trọn vẹn trao cho Kiệt, sinh viên luật năm thứ tư.
Sự đi lại, giao du mật thiết của Kiệt và Hằng không khỏi mắt của ông bà Hồng. Họ còn biết thêm một điều ghê gớm nữa là: Hằng đã mất trinh với Kiệt, không phải ngoài kia, tại phòng ngủ khách sạn, mà ngay phòng Lệ Hằng, trên gác. Cho nên, bây giờ, sau khi Lệ Hằng đã theo chồng, ông Hồng cầm y cognac, ngồi tréo chân ở cái salon màu huyết dụ, mắt đăm chiêu, trầm ngâm, trầm ngâm nhìn ra cửa sổ, lo lắng… Cái gì sẽ xảy ra hôm nay, trong đêm tân hôn, sau khi càhng rể tên Viễn khám phá ra Lệ Hằng chẳng còn trinh? Danh giá gia đình ông sẽ tiêu tan. Thị phi không những ở cái xóm này, mà cả tỉnh lỵ, cả giới thương mại giàu có sẽ dè biểu, cười chê. Ông làm sao sống được?