Tôi mới khuyên, cứ thế đi con. Có tiền, mua của nào mà không có. Mười lăm, mười sáu tuổi, nó sung sức buồi nó nhớn. Tha hồ vung tiền ra mà hưởng. Hôm nay tôi mong cho Hoàng nó phải trổ tài ra, chinh phục bằng được cô con gái út của tôi….
– Bẩm bà, chuyện đó, bà khỏi lo. Ai đã “đi” với cháu một lần là phải bằng mọi giá, trở lại tìm nó cho được Mà lạ lấm, đụ với thằng nhỏ này rồi, làm như mình không còn thèm đụ ai nữa. Nó đụ đã tưyệt trần, mà môn bú liếm cũng hết xẩy. Khoái nhất là lóc nó bú mình vừa ra xong một cái, nó lại leo lên bụng, nhét cặc vô lồn đụ tới tấp cái khác. Mèn ơi, tên mình là tên gì, mình cũng quên luôn, đó bà.
Bà Thám vừa nghe, vừa há mốm theo dõi dáng điệu diễn tả của chị Lâm. Bà nhớ lại tuần rồi, chị Lâm vô lau lồn cho bà, rồi quay sang lau cặc cho Hoàng cách ân cần…Bà hỏi nhỏ:
– Này, nghe tôi hỏi thật: Bộ chị có…có…thử qua với cháu rồi hay sao mà diễn tả vanh vách như thật vậy?
Biết mình hố, chị Lâm cười bẻng lẻng, xấu hổ:
– Dạ hổng có đâu. Cái đó, em nghe mấy bà thường tới dù với nó, rồi kể lại. Chớ nó là con, ai làm chuyện loạn luân vậy. Thèm quá thì đàn ông thiếu cha gì ngoài đường. Ai lại….
Chị Lâm dấu. mà dấu không hết. Bởi gương mặt chị khi diễn tả câu trên, đã hồng ửng lên như gái đi nắng mới về. Cặp mất chị lẳng lơ, say sưa, miên man như người uống rượu. Bà Thám già dặn. Đâu có gì qua mắt bà được:
– Thế sao chị lại cầm khăn ân cần lau buồi cho cháu?
– Dạ, tại…..bị….Em cũng như Tào Kê, sống nhờ nó, nên phải cưng em út vậy mà. Chớ hổng lẽ …..
– Này, nói gần, nói xa, không qua nói thật. Nói toạt móng heo hết ra đi rồi tôi thưởng cho riêng năm nghìn. Vì, chính tôi, cách đây vài năm, cũng đã lỡ làm chuyện loạn luân. Nên bây giờ tôi thlch nghe chuyện như thết Tôi hứa, là tôi tặng. Tin đi.
– Ủa, bà, bà cũng có làm chuyện loạn luân rồi à?
– Ừ nhưng kín đáo, chả ai biết, chỉ có chị là tôi tâm sự thôi. Tôi cứ “vát” thằng bé đi du lịch khắp thế giới, thì bố ai biết được. Nói thật đi. Năm ngàn to lắm chị Lâm à ! Hay mười ngàn đi cho nó chần. Đây, cầm trước đi, không có, chị lại bảo tôi lường chị.