Con Lan ngồi thu hình, bó gối, gục mặt, ứa nước mắt. Cái ghen hiền lành clla đứa gái 14 tuổi. Xem lén lần này, Lan chẳng bị mảy may kích thích. Trái lại, thấy lòng nhói lên cơn đau iàm Lan thở không nổi.
Trong kia, Hoàng tháo trói cho chị Lâm, bắt chị đụ đứng. Gần hai rưỡi, Hoàng bắt chị cùng ra với nó một cái sướng tuyệt cùng. Chị Lâm gở lồn đi tấm. Hoàng ngả lăn quay lên giường ngáy khò khò. Chất rượu thần đã hết hiệu lực. Anh hùng trở về với thằng bé con 15 tuổi, nằm chèo queo, co gối, trông thê thảm như cậu bé không nhà, đang ngủ say trên hè phố.
Rửa lồn xong, khi trở lại, chị Lâm vô cùng kinh ngạc thấy con Lan đang ân cần đắp tấm ra trắng cho thằng Hoàng, mà nước mắt nó chảy quanh. Chị sững sốt: vì không biết con bé đi học về từ lúc nào? Nó có thấy chị với Hoàng vừa trải qua cuộc mây mưa long. Trời không? Chị liếc lên đồng hồ ” ba giờ 10 phút. Chị liếc xuống thân thể mình: truồng trần như thần vệ nữ. Điều làm chị sửng sốt nữa: tại sao Lan đang khóc?
Chị đứng chết trân như tội nhân đang đứng trước vành móng nglla, không biết nói gì, làm gì, cho qua cơn xấu hổ. Chị chợt nhớ đến những câu chị hay dạy cho Lan: “Đi chơi nhớ về sớm. Rúi cao bồi du đãng nó làm bậy thì hư thân ? ” hoặc “con lớn rồi, ngực đít đã nở nang. Nhớ bận áo lót, đừng để thiên hạ thấy, người ta khinh ! ” Chị có đang hư thân, mất nết với thằng con nuôi 15 tuổi không? Chị đang trần truồng, không mảnh áo lót, thiên hạ có khinh không? Chưa bao giờ chị thấy liêm sỉ của mình rớt xuống, vớ tan từng mảnh vụn.
Con Lan lại lấy quần áo đưa cho chị:
– Mẹ mặc áo quần vô đi. Để thiên hạ thấy, người ta khinh.
Thế đứng của con Lan bây giờ nghiêm nghị, cao vọi như bà già chồng. Chị không dám nhìn nó, vẫn đứng trần truồng:
– Cám ơn con. Con đi học về từ lúc nào?
– Từ đầu cho đến lúc Hoàng trói mẹ vào giường rồi cầm củ cải “hành hạ ” mẹ . Con định kêu cầu cứu, nhưng thấy mẹ rên la sung sướng. Nhất là lúc hai người đụ đứng. Nên thôi, con không kêu.