Thằng Hoàng vừa ăn hlỉ tiếu, vừa hớp rượu. Nó nhớ cái hiệu quả của chung rủợu cách đó một tháng. Thứ rượu cay xé họng, nhưng đã biến Hoàng thành con hổ đói, một tướng cướp bạo hành. Hoàng đã xé áo xé quần của chị Lâm…..Chị Lâm kể tiếp:
– Không có cuộc vui nào trong thôn ấp mà em vắng mặt. Chơi đến khuya lơ mới lội bộ theo bạn bè về nhà. Các anh, các chị lớn thì hẹn hò đưa ra bờ sông, vô trường học, bụi tre v. v..để đụ, để bú. Còn em, mườl một tuổi, nhỏ quá, chẳng ai thèm. Cuối cùng, em canh. Một đêm trăng, thay vì theo các chị đi chơi xa, em nhảy lên một chòi canh mía, vì biết trong đó có chú Thạc, cha của con bạn học, đang ngủ. Ổng thức giấc, tưởng em là cô hồn, quỳ lạy quá Trời. Em phải tự giới thiệu mình là bạn của con ông, ông mới nhớ ra. Em táo bạo xin phép ổng cho ngủ lại qua đêm, vì “sợ ma”, không dám về nhà. Cả hai đắp chung chiếc chiếu, và chính em, chớ không phải ổng, mớ màn chuyện trăng hoa.
Hoàng đã ăn hết tô hú tiếu, uống hết chung rượu “thần”. Mặt hắn lại đỏ phừng lên như tên quỷ sống. Tai hắn nghe, mà mắt nhìn không chớp cái lồn đỏ loét
của chị Lâm.
– Em mò cặc ổng và xin phép ổng bú. ổng run như người sốt rét, lạy em đừng cám dỗ ổng. Tù rạc, ổng không dám. Em liều mạng, vì thèm quá, muốn thử cho biết. Em dở chiếu ra, tuột cái quần ổng xuống một chót. Thế là em ngoạm vô con cặc to bằng cặc anh, cứng như khúc củi, bú say sưa, ngon lành. Lâu lắm, ổng phọt khí trong miệng em, la rất nhỏ, như khóc…