Thằng Hoàng chạy vội vào phòng mình, đóng cửa, nằm cổi truồng, miệng chửi thầm con mẹ kỳ đà cản mũi tên Khoa. Chị Lâm đóng xong tiền hụi, bà Khoa ra khỏl cửa, thì con Lan đi học về. Chị phải dọn cơm, rửa chén, giặt đồ. Chị ấm ức cuộc vui đành bỏ lỡ. Không biết bao giờ chị mới được đụ thằng con nuôi mà chị đã ấp ủ và mưu toan cả mấy năm….
…. Cho đến sáng nay. Con Lan phải từ giã Hoàng, thức dậy, thay đồ, ăn sáng, chuẩn bị đi học, sau khi đã hôn Hoàng một cái, hẹn tiếp đêm mai. Chờ cho con nhỏ ra khỏi nhà, như thường lệ, chị Lâm lại rón rén bước vô phòng Hoàng. Trời lạnh, Hoàng đấp mền, nên chị không thấy được thân thể Hoàng trần truồng. Mỗi lần mò vào phòng Hoàng, chị Lâm có cái thú như kẻ trộm bò vào vườn trái cây. Hồi hộp, lo âu, vừa nứng, vừa bị cám dỗ v. v… Gọi Hoàng dậy là được rồi, nhưng chị bò thấp xuống, lại dở cái mền lên, thò tay vô tìm cặc Hoàng để nắm. Hoàng say ngủ, tưởng con Lan còn nằm đó, chàng cầm tay chị Lâm, nói:
– Ngủ thêm chút nữa rồi tụi mình dậy đụ tiếp em!
Chị Lâm tưởng Hoàng gọi mình bằng em, khoái quá cho tay nựng con cặc. Hoàng lại xừng lên. Chị bóp nhè nhẹ, vuốt ve, rồi bò êm lên giường, kéo cái mền đắp chung. Chị cũng cổi truồng hết ra, ôm cái lưng Hoàng, trịn lồn vào mông đít nó. Hoàng bỗng tỉnh người, vì chòm lông rậm lắm. Nó trở mình, quay sang. Chị Lâm nhoẻn miệng cười như hoa hàin tiếu. Chị tươi bao nhiêu thì thằng nhỏ sững sờ bấy nhiêu, vì vừa rồi nó gọi chị bằng EM ! Thấy chị Lâm không thắc mấc, Hoàng yên trí:
– Lạy Trời, lần này đừng có ai khuấy rối, mất hứng.
– Anh khỏi lo. Cửa néo em khóa kỹ lắm rồi. Ai kêu, mình cũng không mở. Tha hồ, tụi mình chơi tới trưa….